Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 41: Trận pháp này rất lợi hại (2)

Trận bàn trong tay Thiên Lê Thâm nứt ra một khe hở càng lớn hơn. Hắn cắn răng bay người lên.

“Lần thứ tư!”

“Lần thứ năm!”

“Lần thứ sáu!”

Đối phương cứ như con dòi trong xương, làm sao cũng không thoát được. Mắt trận vừa thay đổi vị trí, trận bàn trên tay Thiên Lê Thâm còn chưa cảm ứng được thì mắt trận đã lần nữa bị phá.

“Đáng chết!”

Hai mắt của Thiên Lê Thêm đỏ bừng lên, hắn tức giận rống lớn: “Tên đáng chết nào phá vỡ quy định đó, thế nhưng dám ỷ vào tu vi mà mạnh mẽ phá linh trận của ta!”

Tốc độ nhanh như vậy, cho dù không phải là Độ Kiếp kỳ thì cũng là Hóa Thần đỉnh kỳ. Chỉ có cao thủ mới có thể làm lơ trận pháp của hắn mà mạnh mẽ phá trận. Đại hội luận kiếm là cuộc so đấu của các tiểu bối, nhất định là lão già nhà ai đó quá cưng chiều con nhỏ mà ra tay đây mà!

Hắn xé một tờ Thần Hành phù, lập tức chạy như bay về phía bờ biển. Hắn đã sớm cầm theo linh ngọc với đủ loại thuộc tính để củng cố lại linh trận, chuẩn bị tự mình củng cố trận pháp!

Ngay lúc Thiên Lê Thâm chạy đến bờ biển thì một tiếng vỡ vụn rất khẽ chợt vang lên.

Hắn lảo đảo dừng lại, cả người như rơi vào hầm băng, khóe trợn to như muốn nứt ra mà nhìn chằm chằm vào trận bàn đã chia năm xẻ bảy trên tay.

Mười năm tâm huyết của hắn ngưng tụ thành Múc Linh trận…. Hoàn toàn bị phá nát.

Chân trời u tối bỗng sáng bừng rực rỡ màu hoa, lá chắn linh lực bao bọc toàn đường ven biển kia hiện lên một đợt gợn sóng, sau đó tan dần rồi biến mất như băng tuyết.

Vô số người cùng nhau bước vào đảo Xuy Tuyết, nhưng không ai dám xông vào trước, cũng không ai dám bay vọt lên bờ. Bọn họ mơ hồ cảm thấy sợ hãi và kính trọng với đám kiếm tu vẫn luôn ôm kiếm đi ở trước kia.

Mà đám kiếm tu kia lại đang cẩn thận che chở một bóng người nhỏ xinh ở giữa.

Nàng như đạp ánh trăng bước ra khỏi mặt nước, gương mặt thanh lãnh như tuyết đầu mùa. Gió biển thổi vào khiến vạt áo bạch sam tung bay, phát ra âm thanh xào xạc, phảng phất như nàng sẽ theo gió bay đi.

Thiên Lê Thâm ngơ ngác nhìn bóng hình kia, nhìn nàng dần dần tiến lại gần. Thì ra không phải một lão tổ tông như tưởng tượng của hắn, mà chỉ là một…. Tiểu cô nương?

Một tiểu cô nương không có tu vi phá vỡ trận pháp của hắn?

Hơi thở của hắn dần trở nên dồn dập, gần như chật vật lui về phía sau một bước, thế nhưng không dám tiến lên.

Nhưng đối phương đã nhìn thấy hắn. Tiểu cô nương kia lập tức đi về phía hắn, khách khí hỏi: “Xin hỏi huynh là sư huynh đảo Xuy Tuyết à?”

Xung quanh chỉ có một mình hắn nên không thể lùi lại, hắn đành phải ngây ngốc gật đầu.

Ôn Vân thờ phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt quá, huynh có thể sắp xếp chỗ ở cho chúng ta không? Chúng ta ở bên ngoài vất vả một ngày rồi, có hơi mệt.”

Các sư huynh thì không sao, họ đều đến cảnh giới Kim Đan rồi, nếu không thèm ăn thì có thể không ăn cơm. Nhưng Ôn Vân thì không như vậy, nàng rất đói!

Tuy trên vân thuyền có Tích Cốc đan và lương khô, nhưng mấy thứ này thật sự không ngon. Không đúng, hai chữ "không ngon" này cũng không đủ để diễn tả mấy thứ đó.

Nào biết vị sư huynh xinh đẹp ở đối diện nghe được lời này của nàng thì không những không thể hiện được phong độ của chủ nhà, lập tức bảo người chuẩn bị chỗ ăn ở, mà ngược lại còn sáng bừng mắt lên, hỏi một câu không liên quan: “Các ngươi bị nhốt ở đây một ngày, có phải có vị tiền bối cao nhân nào không nhịn được rồi ra tay phá trận không?”