Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 30: Hảo sư huynh (4)

Nguyên liệu chứa nguyên tố hệ quang khan hiếm đến đáng thương. Nàng phải mò mẫm hồi lâu trong đám nguyên liệu mới tìm thấy một khối gỗ mỏng.

Thời điểm Ôn Vân đang định mua, Diệp Sơ Bạch đột nhiên đi tới, thấp giọng gọi: “Ôn Vân.”

Nàng ngẩng đầu nhìn theo hướng Diệp Sơ Bạch đang chăm chú. Thì ra khu bán y phục cho nữ tu. Ở nơi dễ nhìn thấy nhất còn treo một bộ váy dài màu trắng. Thân váy và cổ áo thêu những đám mây tinh xảo bằng chỉ bạc, phảng phất tiên khí khiến không ít nữ tu vây xem.

Tuy Ôn Vân đã sống đến mấy trăm tuổi nhưng tâm tư thiếu nữ vẫn còn, một khi nhìn thấy y phục xinh đẹp thì vẫn sẽ rung động.

Diệp Sơ Bạch nhàn nhạt nói: “Ta thấy ngươi chỉ có y phục của đệ tử tông môn. Hiếm khi có cơ hội ra ngoài, thuận tiện mua thêm hai bộ đi.”

Ôn Vân chớp chớp mắt: “Ngươi bảo ta tới Vạn Bảo Các thực chất là muốn ta mua y phục đúng không?”

Diệp Sơ Bạch không đáp, nhưng cũng không phủ nhận.

Ôn Vân cong mắt, khanh khách mỉm cười hỏi giá chiếc váy kia.

“Một trăm khối linh thạch cực phẩm.”

Vừa hay đủ tiền. Có điều nếu mua váy thì lại không thể mua nguyên liệu làm ma trượng cho hắn.

Ôn Vân nhấp môi, cuối cùng vẫn quyết định quay lại cầm khối gỗ kia đưa cho người hầu: “Ta lấy cái này.”

Hắn vừa mới học ma pháp, tốt xấu cũng phải khen thưởng.

Nàng trực tiếp ném túi không gian đựng linh thạch qua: “Tự ngươi lấy đi.”

Người hầu mỉm cười lấy linh thạch ra kiểm kê, sau đó đưa lại hai khối: “Tổng cộng hết chín mươi tám khối linh thạch, trả lại ngài hai khối. Mời ngài nhận lấy.”

“……….”

Ôn Vân ngàn vạn lần cũng không ngờ được!

Ba người kia đường đường là cường giả kỳ Hóa Thần nhưng tổng cộng chỉ đưa cho nàng được một trăm khối linh thạch hạ phẩm!

May mắn vừa rồi nàng không nhờ người ta lấy cái váy kia xuống!

Đúng lúc này, một âm thanh kiều mị bên cạnh truyền tới: “Ta thấy vừa rồi tỷ tỷ muốn lấy cái váy kia. Vì sao hiện tại lại chỉ mua một khối gỗ này?”

Lãnh Yên Yên không biết từ đâu nhảy ra vừa kéo tay áo Lãnh Lệ vừa che miệng ra vẻ áy náy nói: “Ayda! Ta lại không chú ý tới tỷ tỷ không có đủ linh thạch rồi. Là Yên Yên sơ suất.”

“Sư tỷ, nếu tỷ cần gấp, Yên Yên có thể cho tỷ mượn. Có điều hôm nay muội cũng không mang nhiều lắm, chỉ có ba bốn vạn linh thạch cực phẩm thôi. Tỷ không nên chê ít nha.”

“.................” Ôn Vân chỉ còn hai khối linh thạch hạ phẩm trong tay, có chút muốn nhét khối gỗ kia vào miệng nàng ta.

Thực lực của kiếm tu trong Thanh Lưu Kiếm Tông vô cùng đáng sợ, danh tiếng cũng vang xa. Nhưng bọn họ đều có một điểm chung là..... nghèo. Bởi lẽ trong mắt đám kiếm tu bọn họ, chỉ có kiếm mới là chân ái, có được đồng nào thì lập tức sẽ đập vào trang bị để nâng cấp kiếm.

Quên đi, nghèo thì nghèo. Dù sao hôm nay nàng cũng mua được nguyên liệu làm ma trượng cho hắn rồi.....

Ôn Vân hoàn toàn lơ đi Lãnh Yên Yên đang âm dương quái khí bên kia, tính toán đưa kiếm linh nhà mình trở về.

“Ôn Vân, ngươi không thích cái váy kia sao?” Diệp Sơ Bạch cũng không lập tức đi theo, một thân bạch y đứng trong đám người chăm chú nhìn nàng.

Ôn Vân có chút khó xử, chán nản nói cho hắn nghe chuyện bản thân vì mua nguyên liệu làm ma trượng cho hắn nên hiện tại hoàn toàn rỗng túi.

Lãnh Yên Yên đứng gần đó vẫn đang nói mấy lời khó nghe.

Diệp Sơ Bạch nghe được vài câu, rũ mắt nhìn khối gỗ mảnh khảnh trong tay nàng, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.