Ý thức của Đông Phương trưởng lão đã dần hỗn loạn, ông ta lẩm bẩm: “Nàng ấy?"
Diệp Sơ Bạch khẽ nói: “Nàng là người ta muốn bảo vệ.”
Cây gỗ được hắn cầm trên tay không hề giống cây gỗ, mà giống như một thanh kiếm sắc bén, chỉ một kiếm đơn giản thế nhưng đã chém vỡ toàn bộ đan điền của đối phương. Ngay cả Nguyên Anh kia cũng vỡ thành bột mịn, chỉ để lại một mảnh vỡ bé nhỏ trên bàn tay hắn.
Một bàn tay của hắn đã sớm dính đầy máu tươi, nhưng bàn tay khác vẫn sạch sẽ trắng nõn. Hắn vươn bàn tay sạch sẽ kia đến trước mặt Ôn Vân dang ngẩn người.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi còn nhỏ tuổi, không nên xem những thứ này.”
Nàng vốn định nói là mình cũng không hề nhỏ tuổi, cũng đã thấy nhiều trường hợp máu me rồi. Nhưng bàn tay của hắn đã cưỡng ép che mắt nàng lại, không cho nàng có cơ hội phản kháng.
Lòng bàn tay của nam tử có chút lạnh lẽo, mùi hương bạch mai thoang thoảng từ tay áo hắn bay vào cánh mũi Ôn Vân. Mùi hương kia rất nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao lại có thể xoa tan mùi máu tanh trong viện.
Giọng nói của Đông Phương trưởng lão đã rách nát đến không thể nói hoàn chỉnh một câu, ông ta giống như đang khóc lóc van xin điều gì đó, nhưng không có ai đáp lời.
Một hồi lâu sau, cả tòa tiểu viện rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Diệp Sơ Bạch nhét mảnh bạch ngọc nhỏ kia vào trong tay Ôn Vân: “Ngươi cầm lấy thứ này, ta đi sẽ quay lại."
Sau đó hắn nghiêm túc nói: “Đừng mở mắt.”
Ôn Vân: "....."
Cây non này có phải quá mức không biết điều hay không? Hắn thế nhưng dám dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng? Nàng là loại người sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?
Ôn Vân mở mắt ra, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ tình hình bên cạnh mình thì người đang đứng quay lưng về phía nàng đã lạnh lùng nói: “Nhắm mắt lại."
Ôn Vân: Được rồi, chủ nhân tốt thỉnh thoảng cũng nên đồng ý yêu cầu của kiếm linh.
Diệp Sơ Bạch thật sự trở lại rất nhanh. Hắn đã quay về dáng vẻ bạch y nhẹ nhàng như lúc trước, đôi tay không chút vết máu, thậm chí cây ma trượng Hỏa Sam Mộc cũng được lau chùi sạch sẽ.
Ôn Vân không quá quan tâm lý do tại sao Đông Phương trưởng lão muốn gϊếŧ nàng. Dù sao nàng đã sống mấy trăm năm rồi, có chuyện kỳ lạ nào là chưa từng thấy. Thậm chí đời trước nàng còn vì một lý do hết sức đơn giản là có tóc đen mắt đen mà bị đuổi gϊếŧ hơn một trăm năm.
Hai thế giới này đều có điểm giống nhau, là sẽ không nói pháp luật và đạo đức.
Nàng chỉ quan tâm hướng đi của người nọ: “Hắn đã chết chưa?"
Hiển nhiên là hắn không muốn nói kỹ về chuyện này, hắn chỉ gật đầu rồi nhận lấy mảnh bạch ngọc nhỏ trong tay Ôn Vân. Rõ ràng là một mảnh vỡ rất nhỏ, nhưng linh khí chứa đựng trong đó lại bàng bạc như biển rộng.
Thậm chí Ôn Vân còn cảm nhận ra là trong mảnh ngọc đó có chứa đựng một loại năng lượng rất quen thuộc.
Ôn Vân khó hiểu: “Đây là cái gì?”
Diệp Sơ Bạch thản nhiên đáp: “Là thứ hắn trộm của ta."
“Lúc trước ngươi bị hắn chặt à?"
Hắn im lặng một hồi, cũng không sửa đúng lời nói của nàng: “Xem như là vậy.”
Mảnh nhỏ nằm trong tay Diệp Sơ Bạch rồi dần lóe lên một tia sáng mờ nhạt. Sau đó nó hóa thành một làn khói rồi hoàn toàn nhập vào cơ thể của hắn. Cho dù Ôn Vân không có linh lực nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự biến hóa lúc này của hắn.