Màn đêm dần buông xuống, khung cảnh ngoài cửa số yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, ngay cả tiếng gió thổi và tiếng côn trùng cũng không có, chỉ có ánh nến lập lòe ở trước mặt. Ôn Vân giả vờ vô tình lấy cây gậy bên cạnh chọc chọc vào đống lửa.
Uy áp kia càng lúc càng tiến lại gần, tay nàng cũng không theo khống chế mà run lên.
Ánh nến đột nhiên dập tắt, cả phòng đều rơi vào bóng tối.
Một giọng nói hiền lành khẽ vang lên: “Tiểu cô nương đừng sợ, ta đến độ ngươi phi thăng."
Là Đông Phương Thái Thượng trưởng lão.
Ông ta cũng không nói nhiều, chỉ mỉm cười nâng thanh kiếm sắc bén sáng chói trong tay lên, dùng một tốc độ cực kỳ chậm chạp da^ʍ tới. Chiêu kiếm này nặng nề như đỉnh núi Thái Sơn, kiếm khi ở bốn phương tám hướng ập đến, làm Ôn Vân gần như không thể tránh thoát.
Nàng cũng không có ý định ngồi chờ chết, mà vội lấy một chồng quyển trục ma pháp dày cộp ở bên người ra, các hệ nguyên tố ma pháp liên tục bay ra, vô số ma pháp cấp thấp và trung cấp trộn lẫn vào nhau rồi bùng nổ.
"Hỏa cầu thuật!"
"Quang tiễn!"
"Lá chắn thủy!"
Đông Phương trưởng lão ở lên, lập tức buông thanh kiểm trong tay: "Thì ra cái gọi là kiếm ý hóa hình chỉ phù chú. Không đúng, không có linh lực dao động, đây không phải phù chú!"
Những ma pháp trung cấp, sơ cấp kia chỉ như gãi ngứa, ông ta không những không ngăn cản mà còn rất hứng thú nghiên cứu những ma pháp đó. Ông ta vừa quan sát vừa lẩm bẩm, giọng điệu càng lúc càng thể hiện rõ sự tò mò: "Thật kỳ quái, sao ta chưa từng gặp thứ kỳ lạ như vậy chứ. Thế nhưng lại có sản phẩm của một hệ thống tu luyện khác........”
Ôn Vân không dảm phân tâm nói chuyện, ngay lúc đối phương bị bùa chú hấp dẫn chú ý thì ma trượng Tiếp Cốt Mộc trong tay nàng đột nhiên hiện lên một tia sáng âm u.
“Nguyền rủa thuật!"
Lời nguyền lạnh lẽo mang theo uy áp tỉnh thần mạnh mẽ giáng xuống, làm suy nghĩ của Đông Phương chậm lại một chút, làm lộ ra một khoảng trống ngắn.
Rất ngắn, giống như chỉ một giây lướt qua, nhưng như vậy cũng đủ rồi!
Ôn Vân đang muốn bóp nát quyển trục ma pháp cuối cùng, nhưng nàng chợt nhận ra người đứng ở bên cạnh đã biến mất.
Nàng bỗng cảm thấy bất an, động tác bóp quyển trục ma pháp cũng hơi dừng lại.
Thoáng chốc sau, Đông Phương trưởng lão đã tỉnh táo trở lại. Ông ta cũng nhận ra tình hình không đúng nên vội vàng siết chặt cổ của Ôn Vân.
Nhưng ngay sau đó, ông ta bỗng kêu rên đau đớn, năm ngón tay như cành cây không cuộn tròn lại, cuối cùng vô lực rũ xuống trước mắt Ôn Vân.
Ôn Vân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, dựa vào ánh sáng của quyển trục mà nhìn thấy bóng người bạch y nàng vừa tìm kiếm đang đứng ngay trước mặt.
Trong tay hắn là cây ma trượng Hỏa Sam Mộc, một đầu khác của ma trượng đã đâm vào lưng lão giả kia. Máu tươi chạy dài theo cây gỗ, chậm rãi chảy xuống, nồng đậm đến gần như chìm vào trong bóng đêm.
“Là ngươi.... Là ngươi...."
Đông Phương trưởng lão mơ hồ gào rống gì đó không rõ ràng, giọng nói run rẩy và hoảng sợ, tựa như người xuất hiện trước mắt này còn đáng sợ hơn vết thương chí mạng nơi đan điền của ông ta.
Giọng nói của Diệp Sơ Bạch lạnh lùng đến cực độ: “Tối hôm nay ngươi không nên đến đây.”
Đông Phương trưởng lão run rẩy nói: “Ta... Nếu ta biết ngươi ở đây thì ta nhất định sẽ không đến một mình...."
Hắn nhất định sẽ dẫn theo những người năm đó đến, hoàn toàn mạt sát Diệp Sơ Bạch khỏi thế giới này! “Không, ngươi không nên đến gϊếŧ nàng ấy."