Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 10

Khi Trương Cường ép Lâm Tích không còn đường lui và chuẩn bị ra tay, Lâm Tích bỗng nhiên rút bình xịt cay từ trong túi ra, cố gắng ấn vào vòi xịt, xịt một luồng mạnh lên đôi mắt của Trương Cường.

"Á..." Trương Cường che mắt, đau đến nỗi hét toáng lên.

Lúc này Lâm Tích liền chạy sang một bên, né tránh đến nơi mà đôi tay của Trương Cường có thể vươn tới.

Cô đề phòng nhìn Trương Cường mấy giây. Nhân lúc người đó đang đau đớn vật lộn, Lâm Tích lại lôi dùi cui điện được cải tiến từ cục sạc từ trong túi ra, ấn nút mở rồi ấn mạnh vào gáy của người đó.

Kèm theo đó là tiếng hét toáng lên, cơ thể Trương Cường bỗng nhiên co quắp lại.

Mãi đến khi cơ thể của Trương Cường ngừng run rẩy, Lâm Tích lại cầm dùi cui điện giật lên người đối phương mấy lần nữa.

Nhìn thấy Trương Cường nằm trên mặt đất không cử động nữa, Lâm Tích chửi một câu "lão già biếи ŧɦái". Chưa đã ghiền, cô còn đá mạnh lên người đối phương hai cú.

Khi Trương Cường mơ màng tỉnh dậy, ông ta thấy mình bị treo ngang trên khung cửa, trên người không có dây nhợ gì cả mà chỉ có hai chiếc ghế đẩu.

Cũng không biết Lâm Tích đã làm như thế nào mà cánh tay của Trương Cường bị kẹp vào chân ghế đẩu, cong không được mà thu về cũng không xong, tiến không được mà lùi cũng không xong, chỉ cần động đậy một chút là cánh tay và lưng đau như sắp bị gãy vậy.

Phần thân trên bị kẹt lại, không thể chạy được.

Lúc này, Lâm Tích bước đến trước mặt Trương Cường.

Trương Cường lập tức hét lên: "Mẹ kiếp, mày muốn tạo phản à, sao lại trói ông? Có tin ông gϊếŧ mày không hả..."

Lâm Tích lạnh lùng nhìn Trương Cường hừ lạnh một tiếng: "Hừ, sợ là ông không có cơ hội gϊếŧ tôi thôi."

Lâm Tích lấy điện thoại ra phát đoạn ghi âm khi nãy, đoạn ghi âm bắt đầu từ lúc Trương Cường có hành động quấy rối Lâm Tích, cho đến khi Lâm Tích hoảng sợ kêu cứu thì ngừng.

Đoạn sau Lâm Tích cố tình không ghi lại, bởi vì đoạn trước đã đủ sức thuyết phục rồi.

"Thì sao? Trương Thúy giao mày cho tao, tao muốn làm gì thì làm, không ai quản được!" Trương Cường tự cho mình là đúng.

Lâm Tích nhếch khóe miệng: "Không ai quản được? Ông nghĩ xã hội này là xã hội nào rồi? Nói cho ông biết, chỉ cần tôi mang đoạn ghi âm này đi kiện ông cũng đủ khiến ông bị xách cổ đi xử bắn rồi, có biết xử bắn có nghĩa là gì không?"

Nghe vậy, Trương Cường trợn tròn hai mắt: "Mày... Mẹ kiếp, mày bớt dọa nạt ông lại đi! Gϊếŧ người mới bị xử trảm chứ, tao chỉ xém cưỡng bức mày thôi thì bị xử bắn thế nào được!"

“Xem ra ông hoàn toàn không hiểu luật pháp ngày nay rồi, không tin đúng không? Vậy để tôi cho ông chết một cách minh bạch.” Nói xong, Lâm Tích bèn đi ra sân.

"Ê này, mày đi đâu đấy? Thả tao ra!"

Lâm Tích phớt lờ Trương Cường, tiếp tục đi về phía trước.

Cô đi đến chỗ chiếc ba lô mới nãy bị cô mang ra bên ngoài và lấy ra một cuốn sách Ngữ văn, sau đó đi về phía Trương Cường, chỉ vào hai chữ "Ngữ Văn" trên bìa sách: "Nhìn thấy gì không? Luật hình sự đấy."

“Luật... luật hình sự á?” Trương Cường ngây người. Tuy rằng ông ta không được ăn học mấy, nhưng ông ta cũng đã từng nghe người khác nói về những điều luật đáng sợ này.

"Sao mày lại mang theo cái này?"

"Trong ba lô của tôi còn có cả Hiến pháp, Luật bảo vệ trẻ vị thành niên, Khoa học kỹ thuật quân sự và Khoa học sinh học nữa, ông có muốn xem không?" Lâm Tích liếc nhìn.

Nói xong, Lâm Tích giả bộ lật xem, cô tùy ý lật đến một trang không có hình ảnh minh họa, đưa đến trước mặt Trương Cường và chỉ vào một bài tập và nói: "Đây, nhìn cho kỹ. Người phạm tội thực hiện hành vi cưỡng bức hoặc có khuynh hướng thực hiện hành vi cưỡng bức đều cấu thành hành vi phạm tội và sẽ bị kết án tử hình hoặc hoãn thời gian thi hành án tử hình.”

“Bị... bị bắn vào sọ thật à?” Trương Cường run lên vì sợ hãi.

"Tao, tao không tin. Mẹ… mẹ kiếp, mày lừa ông..."

Lâm Tích thật sự đã lừa được ông ta. Ai bảo cái tên Trương Cường này không chỉ mù luật pháp mà còn mù chữ làm gì. Lâm Tích có thể nhìn ra ông ta không biết chữ là bởi vì trong nhà ông ta không có lấy một tờ báo nào, ngoài cửa thì dán hai câu đối từ năm nảo năm nào bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm viết một đống câu mắng chửi mà không thèm gỡ xuống.

“Hừ, giấy trắng mực đen rành rành ra đấy, tôi gạt ông làm gì?” Ngừng lại một chút, Lâm Tích lại nói: “Đợi ngày mai trời sáng tôi sẽ cầm đoạn ghi âm này đến đồn cảnh sát kiện ông, ông chờ mà bị bắt đi."

Vẻ mặt của Lâm Tích rất nghiêm túc, giọng điệu chắc như đinh đóng cột, đến nỗi nghe xong Trương Cường bị dọa cho ngu luôn rồi.

"Nhưng tao... tao chưa làm gì mày mà."

"Ông không nhìn thấy à? Trên này viết là có khuynh hướng cũng xem là phạm tội rồi."

"Tao..." Trương Cường lúc này sợ đến mức chân run lẩy bẩy, bắt đầu xin tha: "Cháu gái, là chú không nên... không nên có ý nghĩ bậy bạ, chú sửa, chú sẽ sửa mà, nhé cháu? Cháu đừng đi kiện chú, sau này có gì ngon chú đều sẽ cho cháu hết mà."

Nơi này hẻo lánh, Trương Cường lại chưa từng ra khỏi thôn, chưa từng đi học, kém hiểu biết, cũng chưa từng bị hù dọa như vậy. Bây giờ ông ta chỉ nghĩ làm sao để được sống, mặc dù cuộc sống của ông ta cũng chẳng khá khẩm gì, nhưng được sống vẫn hơn là phải chết chứ.

Lâm Tích nhìn chằm chằm Trương Cường một lúc lâu như đang suy nghĩ gì đó, sau đó nói: "Không kiện ông cũng được thôi, nhưng tôi không muốn ở chỗ rách nát này của ông nữa."

“Được được được, không ở nữa không ở nữa." Thật ra Trương Cường cũng mong Lâm Tích đừng ở đây nữa, ông ta cứ tưởng là cô dễ ăn hϊếp, dễ bắt nạt, nhưng không ngờ con bé này lại ghê gớm như vậy, đúng là đồ sao chổi! Không biết vừa rồi cô phun cái gì vào mắt ông ta mà giờ mặt ông ta đau đớn từng cơn thế này.

“Tôi sẽ tự mình chuyển đến sống ở một nơi khác.” Lâm Tích nói.

“Chuyển, chuyển.” Lâm Tích nói gì Trương Cường cũng đồng ý hết.

Thấy Lâm Tích không nói gì nữa, Trương Cường mới ngập ngừng hỏi: "Còn... còn đoạn ghi âm?"

"Tôi phải giữ đoạn ghi âm này, phòng khi ông trả đũa tôi còn có cái mà dùng chứ."

"Nhưng..."

"Ông lo lắng cái gì, tôi không nói ra ngoài là được, nhưng nếu ông không giữ mồm giữ miệng để người khác biết, để cảnh sát đánh hơi được và chủ động đến tìm tôi tìm hiểu ngọn ngành thì trách tôi được chắc."

“Không đâu, không đâu.” Làm sao ông ta có thể tự hại mình được.

“Bây giờ có thể thả chú ra được chưa?” Bây giờ ông ta không dám động đậy, cứ hễ nhúc nhích là lại đau.