Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 9

Dọn dẹp xong, Trường Thuý kéo Lâm Tích đi vào và dặn dò: "Tiểu Tích à, cháu sắp hành lý ra ngoài đi. Bà đi thăm những người đồng hương khác và nhà của vài người thân, chắc cháu cũng mệt rồi nên không cần đi theo bà đâu."

... Đi đến thăm bạn là giả, trong tiểu thuyết Trương Thuý vừa ra khỏi cửa không tìm thấy Trương Cường, vì vậy bà ta nhét tiền cho "người giới thiệu" rồi quay trở về thành phố B.

Nhưng Trương Thuý có đi hay ở thì Lâm Tích cũng chẳng quan tâm, cô hờ hững đáp lại một tiếng.

Sau khi Trương Thuý rời đi, Lâm Tích đi đến bên giường rồi xách hành lý của mình ở dưới đất lên.

Hành lý vẫn như vậy, nhìn như chưa có ai động đến, nhưng Lâm Tích lục tìm lại không thấy điện thoại của mình ở bên trong.

Không cần nghĩ cũng biết là Trương Thuý mang đi rồi.

May mà Lâm Tích đã tính từ trước, trước khi lên đường cô đã mang theo chiếc điện thoại cũ mà trước kia không dùng đến.

Nhìn thời gian vẫn còn sớm, có lẽ cái tên Trương Cường sẽ không trở về trong chốc lát. Lâm Tích lôi nước và hai miếng lương khô từ trong túi ra ăn, sau đó lại chuẩn bị một chút.

Đến đêm, quả nhiên Trương Thuý vẫn chưa về.

Mà ngược lại là Trương Cường quay về, trên tay ông ta còn xách chai rượu mới và cả một túi nilon chứa đồ ăn tiện tay lấy từ mâm cỗ.

Trương Cường lấy cái bát mà ngày hôm nay rót nước cho hai người Lâm Tích, đổ nước xuống đất rồi đặt cái túi vào bên trong.

Ông ta đặt trước mặt Lâm Tích: "Ăn đi."

Lâm Tích không cử động, Trương Cường cũng không để ý mà đi uống rượu của mình, nhân tiện quan sát Lâm Tích từ trên xuống dưới một lượt.

"Có biết giặt quần áo, nấu cơm hay làm việc không?" Trương Cường hỏi.

Lâm Tích không nói gì, Trương Cường lại tiếp tục nói: "Ở chỗ chúng tao không hợp với cái kiểu nuông chiều từ bé giống như mấy người chúng mày ở trên thành phố, không biết thì phải học, không biết làm việc thì không cần đến mày."

"Ăn cơm đi, lát nữa mày đi dọn quần áo ở phòng tao để giặt, ngày mai mày dậy sớm nấu cơm. Trong nhà đồ ăn không nhiều, mày đi ra ngoài cửa, trên đường đi nhìn thấy ngoài cửa nhà người ta có rau gì thì hái về đây."

Nghe thấy Trương Cường dặn dò với vẻ thản nhiên, Lâm Tích cúi đầu không nói tiếng nào. Nhưng hai tay đang nhét trong túi quần của cô đang nắm chặt bình xịt hơi cay và điện thoại.

Trương Cường lại nhìn chằm chằm vào Lâm Tích một lúc, hỏi cô: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười bốn tuổi." Lâm Tích trả lời.

Giọng nói của thiếu nữ khiến Trương Cường nghe mà trở nên kích động, con ngươi đảo một vòng: "Mười bốn tuổi không còn nhỏ nữa, nếu như là mấy năm trước thì có thể đẻ con rồi."

Thấy Lâm Tích vẫn không lên tiếng, Trương Cường không được vui cho lắm: "Mày cứ nhút nhát ngại ngùng như vậy là không được."

"Nào, uống rượu cùng với chú." Trương Cường rửa một cái bát đựng nước khác rồi rót rượu vào, cầm bát rượu đặt gần Lâm Tích.

Đến khi nhìn thấy rõ gương mặt của Lâm Tích, đôi mắt Trương Cường sáng lên, gương mặt toát lên vẻ tham lam bỉ ổi.

Không ngờ đứa cháu gái mà Trương Thuý mang đến lại xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ thoải mái hơn rất nhiều so với những bà vợ mà hắn bỏ ra mười đồng để tìm về. Mặc dù không được mấy lượng thịt, nhưng nói không chừng sẽ có mùi vị khác.

Trong lòng Trương Cường nảy ra ý đồ xấu.

Ông ta liếʍ môi, ngồi ở trên ghế bên cạnh Lâm Tích: "Sau này cháu chứ yên tâm ở lại chỗ chú, ngoan ngoãn nghe lời thì chú không để cháu thiếu ăn đâu."

Trương Cường vừa nói vừa tiến lại gần Lâm Tích, một tay làm ra vẻ muốn duỗi đến người Lâm Tích.

Lâm Tích đứng lên, lùi về sau vài bước để né tránh Trương Cường.

"Ông làm cái gì vậy?"

Thấy Lâm Tích né tránh, Trương Cường làm vẻ mặt khó chịu: "Làm cái gì? Mày nói tao làm cái gì? Mày lại dám tránh, bây giờ ông đây sẽ làm mày!"

Trương Cường nói rồi lại nở nụ cười bỉ ổi với Lâm Tích: "Ông đây không lấy được vợ đã làm trò cười cho người khác, không ngờ thím Thuý lại đưa người đến. Hôm nay tao phải nếm thử mùi vị một chút."

"Ông... Ông nói linh tinh gì vậy? Bà ngoại của tôi chỉ bảo tôi đến đây ở tạm, tôi cảnh cáo ông, ông đừng có mà làm loạn!"

Trương Cường không biết Lâm Tích đang cố tình nói với ông ta, ông ta bật cười nói: "Ở tạm? Tao khinh! Trương Thuý mang mày đến đây để làm con gái nuôi của ông đây. Mày phải ở lại nơi này cả đời này."

Nói rồi ông ta lại trở nên hùng hổ: "Hừ, đưa một thằng con trai đến thì ông đây còn xem xét, con gái thì dùng được cái rắm gì, còn không bằng dùng để làm vợ."

"Không thể nào! Rõ ràng bà ngoại tôi nói là ở tạm."

"Hừ hừ, vậy mày bị Trương Thuý lừa rồi. Nhưng đều như nhau cả, nếu như đã đưa mày đến đây rồi thì ông đây muốn làm gì thì làm." Nói rồi vẻ mặt Trương Cường lại càng tàn nhẫn hơn, uy hϊếp: "Vào đến đây mày không chạy được đâu, tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời đi. Sau này mỗi ngày mày hầu hạ ông cho tốt, ông đây cho mày ăn cơm. Nếu như ngày nào mày không hầu hạ ông đây thoải mái thì tao sẽ gϊếŧ chết mày."

Nói rồi, Trương Cường muốn nhào về phía Lâm Tích.

"Ông... Ông đừng qua đây!"

"Cứu tôi với!"

Lúc này trên gương mặt Lâm Tích rất sợ hãi, nhưng trong lòng lại bình tĩnh.

Dáng vẻ này của cô khiến Trương Cường buông lỏng cảnh giác, thầm nghĩ: Một cô bé gầy gò yếu đuối thì làm được gì, còn không phải là ông đây muốn làm thế nào thì làm thế đó sao.