Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 6

Diêm Tuyết Kỳ có mấy người đi theo, bọn họ là một băng nhóm học sinh kém trong trường, nghe nói gia cảnh trong nhà cũng rất lớn. Với tình hình đó, mọi người sẽ không chủ động chọc vào đám người ấy.

"Các cậu biết Vương Dư Hải ở lớp C không?"

"Biết chứ, là thanh mai trúc mã của Diêm Tuyết Kỳ. Lẽ nào là tình tay ba sao?"

"Còn thú vị hơn cái này nhiều." Nữ sinh dừng lại một lúc rồi nói: "Có lẽ Lâm An Hinh không thích Vương Dư Khải, nhưng Vương Dư Khải tỏ tình với cậu ấy, tặng cho cậu ấy quà mà cậu ấy cũng không từ chối. Nhưng khi cậu ấy lưu Wechat lại cố tình gửi luôn Wechat của bạn tốt của mình cho Vương Dư Khải, còn lừa bạn tốt của mình rằng Vương Dư Khải thích người bạn đó."

"Wow, còn làm kiểu này. Thế là người bạn tốt của cậu ấy luôn nghĩ rằng Vương Dư Khải đang theo đuổi mình, còn Vương Dư Khải lại luôn nghĩ mình đang theo đuổi Lâm An Hinh? Làm như vậy cũng loạn quá rồi đó, cậu ấy muốn làm gì vậy? Chúa tể biển cả còn muốn bắt thêm cá sao?"

"Tớ vẫn chưa nói xong mà, Lâm An Hinh vừa mới nhận quà mà Vương Dư Khải tặng thì đưa ngay cho người bạn tốt của cậu ấy, còn nói Vương Dư Khải nhờ cậu ấy giúp chuyển quà cho cậu ta. Các cậu đoán kết quả sẽ thế nào? Trong quá trình này thì bị Diêm Tuyết Kỳ bắt quả tang."

"Thật ngu ngốc, chẳng trách Diêm Tuyết Kỳ muốn gây phiền phức cho cậu ấy. Nhưng sao cậu lại biết?"

"Cậu không xem trên diễn đàn sao? Diêm Tuyết Kỳ đăng bài viết trên diễn đàn đó."

"Để tớ lên xem." Người đó lôi điện thoại ra, nhanh chóng mở diễn đàn: "Không đúng, hình như đảo ngược lại rồi."

"Thật sao?"

"Các cậu xem đi, một người bạn nào đó của Lâm An Hinh đăng bài viết nói rằng cậu ta từng hỏi Lâm An Hinh. Còn nói bản thân Lâm Anh Hinh cũng rất bất ngờ, cậu ấy luôn tưởng người Vương Dư Hải thích là bạn tốt của mình và chỉ tìm cậu ấy để chuyển lời."

"Vấn đề là có người tin, hầy, có rất nhiều người đều ủng hộ Lâm An Hinh. Chỗ này, chỗ này nè, còn nói Lâm An Hinh ngốc nghếch đáng yêu."

Hoá ra là như vậy.

Nghe cuộc trò chuyện của mấy người đó, khóe môi Lâm Tích cong lên, đồng thời cũng rất bất ngờ trước hành động của Lâm An Hinh. Cuối cùng cô cũng biết nguyên nhân xảy ra chuyện hôm đó, nhưng cô không nói gì.

Cả trường học đều vô cùng hỗn loạn, đám người Từ Kiều Phượng chỉ cần tuỳ ý đi đến trường học tìm hiểu một chút là có thể biết Lâm An Hinh rơi xuống nước không hề liên quan gì đến cô. Nhưng bọn họ vẫn kiên quyết lựa chọn tin tưởng những lời nói dối của Lâm An Hinh, có lẽ không phải là tin tưởng mà là cố tình thiên vị.

Ở bên này, mấy nữ sinh đó vẫn đang tiếp tục mắng chửi. Lúc này dường như một nữ sinh trong số đó nhận ra sự tồn tại của Lâm Tích, người đó méo mồm, gọi bạn học đang muốn nói chuyện.

"Chúng ta chuyển sang chỗ khác nói chuyện đi." Nữ sinh đó khẽ nói, còn chỉ những người khác về phía Lâm Tích.

Mấy người họ nhìn thấy Lâm Tích, vẻ mặt cũng giống y hệt với nữ sinh trước.

"Đi thôi đi thôi, qua bên đó nói chuyện." Mấy người họ nhanh chóng rời đi, giống như trên người Lâm Tích có mầm bệnh phóng ra vậy.

Lâm Tích đã quá quen thuộc với hình huống như thế rồi.

Khi Lâm Tích vừa mới vào trường, cô cũng chung sống rất hoà hợp với mọi người và cũng có rất nhiều bạn. Nhưng từ khi sang học kỳ mới, trong diễn đàn trường bắt đầu xuất hiện rất nhiều lời đồn ác ý liên quan đến Lâm Tích. Họ nói rằng cô là đứa trẻ được gửi nhờ nhà người khác, nói cô là con của tội phạm SR và QJ, nói thành tích thi cử của cô đều là gian lận. Càng độc ác hơn là nói cô có mối quan hệ không được đứng đắn với ông chú sáu mươi tuổi trong phòng photo ở trong trường, cho nên lần nào cũng có thể biết trước bài thi và thi tốt như vậy...

Rõ ràng những lời đồn này vô cùng vô lý, nhưng luôn có người tin.

Những người bạn tốt dần xa cách cô, mà những người xung quanh cũng chỉ sợ tránh cô không kịp.

Mặc dù sau này nhà trường đã chứng minh tất cả là giả, hơn nữa đã xử lý tất cả tin trong diễn đàn. Nhưng những lời đồn này đã tạo ảnh hưởng không thể nào xoá sạch được.

Điều buồn cười là rõ ràng ngày trước nhà trường còn nói sẽ điều tra ra học sinh tung tin đồn và xử lý nghiêm khắc, nhưng ngày hôm sau dường như họ đã quên mất chuyện này, không nhắc đến dù chỉ nửa chữ.

Lâm Tích hít một hơi sâu, tăng tốc độ thu dọn sách vở vào trong cặp sách.

Ra khỏi phòng học, Lâm Tích lại đi một chuyến đến phòng thí nghiệm.

"Thưa thầy, lúc trước em có làm rơi đồ dùng ở trong phòng thí nghiệm." Ở bên ngoài phòng thí nghiệm, Lâm Tích nói với nhân viên quản lý phòng.

Từ trước đến nay thầy giáo luôn không nghi ngờ gì về lời nói của học sinh tốt cho nên nhanh chóng mở cửa để Lâm Tích đi vào.

Lâm Tích đi đến trước bàn thí nghiệm của mình, mở ngăn kéo ra, cô quả thật để vài cây bút dự trữ ở bên trong. Lâm Tích nhanh chóng bỏ bút vào trong cặp sách, đồng thời còn thuận tay lấy vài thiết bị mạch điện và dây điện thí nghiệm ở bên trong ngăn kéo đi.

Hầu như trong ngăn kéo của mỗi một bàn thí nghiệm đều có những linh kiện dễ bị hao tổn này, nhưng Lâm Tịch không lấy quá nhiều.

Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Lâm Tích lại đi đến phòng giáo vụ.

Đám người Tống Khả Hân đã gọi điện cho trường học xin nghỉ dài hạn cho Lâm Tích từ trước, cho nên cô chỉ đi đến nói một tiếng là nhà trường đã để cô ra trường.

Khi đi ngang qua một cửa hàng, Lâm Tích kêu dừng xe lại.

"Cô chủ có chuyện gì sao?"

"Tôi đi mua một vài thứ cần mang theo khi ra khỏi nhà."

Người tài xế suy nghĩ một chút rồi dừng xe lại, Lâm Tích đi vào trong cửa hàng mua vài món đồ cần thiết. Cô còn lấy chút đồ ăn vặt cùng với đồ ăn có thể nhét đầy bao tử, sau đó quay về xe.

Về đến nhà, Tống Khả Hân kêu vệ sĩ riêng đến trước mặt mình và hỏi: "Đã gọi điện thoại từ trước rồi mà tại sao đi từ trường về đây lại tốn nhiều thời gian như vậy?"

Tống Khả Hân lo Lâm Tích cảm thấy có điều gì đó không đúng, bỗng nhiên thấy hối hận rồi không muốn đi.

"Thưa bà, đi được nửa đường thì cô chủ kêu dừng xe lại muốn đi vào cửa hàng mua chút đồ."

"Mua cái gì?"

"Cục sạc pin, quạt điện, một vài mỹ phẩm dưỡng da và một vài đồ ăn vặt như khoai tây chiên. Ngoài ra cô ấy còn mua một ít nước khử trùng, thuốc cảm cúm, thuốc tiêu viêm khử trùng và... Còn có vài món đồ chơi bằng lông nhung."

Nghe thấy lời nói của bảo vệ, ánh mắt Tống Khả Hân hơi lay chuyển: Mua những món này, xem ra Lâm Tích thật sự chuẩn bị đi về quê.

Tống Khả Hân yên tâm hơn.

"Ừm, tôi biết rồi. Anh đi xuống đi."

"Vâng."