Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 5

Quả nhiên vừa nhìn thấy Lâm Tích, Trương Thuý lập tức điều chỉnh lại biểu cảm và nở một nụ cười thật tươi.

Sau đó bà ta gắp một miếng thịt mỡ lớn cho Lâm Tích.

"Đứa trẻ này, sao mà chỉ ăn mỗi cơm thôi vậy. Ăn thêm thịt đi."

Trương Thuý dừng lại một chút rồi nói: "Bà chuẩn bị về quê một chuyến. Tiểu Tích à, cháu vẫn chưa đi qua đó bao giờ đâu nhỉ? Lần này cháu cùng bà đi về thăm quê, còn có thể ở lại nơi đó một thời gian nữa."

Đến rồi.

Lâm Tích thầm nói trong lòng, nhưng không lên tiếng mà chỉ cho cơm vào trong miệng. Cô nhìn Trương Thuý, cố tình làm ra vẻ khó hiểu mà hỏi: "Vâng, nhưng, tại sao bà lại bảo cháu về quê?"

"Chẳng phải là cháu cũng không bận gì sao?"

Lâm Tích lắc đầu: "Cháu không muốn đi."

Nghe thấy giọng nói kiên định của Lâm Tích, Trương Thuý biết nói như vậy cũng không có tác dụng gì. Vì vậy bà ta giả vờ thở dài một hơi và nói "sự thật": "Thật ra điều này cũng là vì muốn tốt cho cháu. Cháu và Hinh Hinh xảy ra chuyện ở trường, đến trường chắc chắn các bạn học sẽ trách móc cháu, không chừng trường học cũng sẽ xử phạt. Nếu như trường bảo cháu viết kiểm điểm, ghi tội thì phải làm sao đây?"

"Cho nên cháu đi cùng bà ngoại về quê một thời gian, đợi đến khi chuyện này dịu lại thì chúng ta lại quay về."

Còn lâu cháu mới tin bà.

Trong lòng Lâm Tích thầm chửi.

Còn cả Lâm An Hinh, trong lòng cô ta không thấy lo lắng khi không được điểm B sao? Lại còn gật đầu với Trương Thuý và nhìn bà ta với vẻ lo lắng nữa chứ.

Lúc này ngay cả Tống Khả Hân, người rất ít khi nói chuyện với Lâm Tích cũng lên tiếng: "Bà ngoại cũng là vì tốt cho con thôi."

Trương Thuý vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ điều kiện ở quê cũng rất rốt, hơn nữa chỉ là ở tạm một thời gian thôi chứ đâu phải là ở nơi đó cả đời đâu."

Vẻ mặt của Lâm Tích vẫn mang vẻ từ chối: "Vậy con đi học như thế nào?"

"Điều này con không cần quan tâm, ở trong thôn cũng đâu phải không có trường học." Trương Thuý dừng lại một chút, rồi lại nói thêm một câu: "Trước kia mẹ con cũng tốt nghiệp ở đó mà."

Thấy Lâm Tích không nói gì, chỉ cúi đầu xuống giống như ngầm đồng ý, nụ cười trên gương mặt Trương Thuý càng rạng rỡ hơn, vẻ mặt cũng toát lên vẻ hiền hậu và nói: "Vậy cứ quyết như vậy đi. Lát nữa ăn cơm xong cháu đi thu dọn đồ đạc, chúng ta lên đường luôn."

Từ Kiều Phượng ở bên cạnh nhấp ngụm canh, lên tiếng nói: "Lát nữa bảo chú Lý đưa hai người đi."

"Vâng, vậy phải làm phiền đến bà thông gia rồi." Trương Thuý nở nụ cười cảm kích với Từ Kiều Phượng.

Lâm Tích nhìn mấy người họ nói chuyện, trong lòng nở nụ cười lạnh lẽo: Nếu như đã quyết định xong rồi thì còn hỏi cô một cách tượng trưng để làm gì.

Lâm Tích biết dù có phản đối cũng không có tác dụng gì, vì vậy cô cũng lười phải vùng vẫy.

Lâm Tích cầm đũa chọc xuống cơm, do dự một chút rồi nói: "Cháu còn có vài quyển vở để ở chỗ bạn học, nếu như đi thì cháu phải đến trường lấy vở về."

Từ Kiều Phượng không được vui cho lắm, gương mặt toát lên vẻ không hài lòng: "Mấy quyển vở mục nát đó có gì mà phải mang đi, mày đi đến nơi đó thiếu cái gì thì không mua được sao?"

"Trong đó có bài ghi chép của cháu."

Từ Kiều Phượng còn muốn nói thêm gì đó, thấy Tống Khả Hân nháy mắt với mình thì mới bực mình rút lời định nói lại, trong lòng không hài lòng: Chẳng phải chỉ là đưa một đứa trẻ đi thôi sao, đâu cần phải phiền phức như vậy?

Mấy người họ nhìn nhau, Từ Kiều Phượng nói: "Vậy được rồi, ngày mai hẵng đi."

"Nhưng sáng sớm ngày mai phải lên đường, không thể chậm trễ được. Nếu không lại lỡ chuyện của bà ngoại mày."

Từ Kiều Phượng vốn rất coi thường Trương Thuý, sao có thể biết suy nghĩ cho bà ta như vậy chứ? Rõ ràng là muốn để mình nhanh chóng rời đi.

Trong lòng Lâm Tích rất buồn cười, nhưng cô không nói thêm gì nữa mà vùi mặt vào bát cơm. Cô gật đầu, nhưng lại đang thầm tính toán trong lòng.

Bởi vì phải đi đến trường học lấy sách cho nên ăn sáng xong là Lâm Tích và Lâm An Hinh cùng ngồi xe đi đến trường.

Ở trên xe, Lâm An Hinh nhìn Lâm Tích. Cô ta do dự một lúc rồi mới khẽ lên tiếng: "Chị à, em xin lỗi. Ngày hôm qua hỗn loạn quá, em cũng không biết sao mình lại rơi xuống nước. Em có nói cho bà nội và mẹ nghe, nhưng hai người họ không tin em."

Lâm Tích nghiêng đầu về một bên, không thèm để ý đến Lâm An Hinh.

Thấy vậy, đôi mắt Lâm An Hinh lại loé lên vẻ bực bội và căm hận. Cô ta suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: "Em cũng không ngờ bà ngoại muốn đưa chị về quê. Nghe nói điều kiện ở nơi đó rất kém, hay là em nói với bà ngoại không đưa chị đi nữa nhé."

Lâm An Hinh đang cố tình kích động Lâm Tịch, nhưng nói mấy lời đó với cô giống như đấm vào bịch bông vậy. Lâm Tích không hề phản ứng gì.

Lâm An Hinh hơi thất vọng, thu ánh mắt lại với vẻ chán nản.

Trên đường đi hai người họ không nói chuyện gì nữa.

Đến trường, hai người đi xuống xe và đến lớp học của mình.

Bởi vì chuyện ngày hôm trước cho nên Lâm An Hinh mang theo hai vệ sĩ vào trong trường, được hưởng phúc từ Lâm An Hinh nên Lâm Tích cũng được sắp xếp một vệ sĩ ở phía sau.

Nhưng công việc của người đó không phải là bảo vệ cô, mà là theo dõi cô.

Lâm Tích đi đến phòng học thì bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, bài thi trong bàn và cả sách giáo khoa ở trong cái hòm ở phía sau.

"Này, các cậu có nghe nói về chuyện của Lâm An Hinh chưa?"

Bỗng nhiên Lâm Tích nghe thấy cái tên quen thuộc, bàn tay đang thu dọn đồ đạc của cô dừng lại một giây. Sau đó cô nghe thấy ở trong một góc khuất có vài nữ sinh hình như đang bàn tán về chuyện Lâm An Hinh xảy ra vào hôm qua.

"Lâm Anh Hinh, là ai? Hoa khôi cấp một sao?"

"Đúng vậy, chính là cậu ấy."

"Cậu ấy sao vậy?" Một nữ sinh nghi ngờ hỏi.

"Cậu thế mà không biết, hôm trước cậu ấy bị Diêm Tuyết Kỳ dẫn người đến bao vây trong hồ nhân tạo, sau đó còn rơi xuống hồ. Có rất nhiều người đứng xem."

"Thú vị như vậy sao?" Nữ sinh ở phía trước vẫn chưa hiểu, hỏi với giọng đầy kinh ngạc: "Đã xảy ra chuyện gì thế? Cậu ấy chọc vào mấy người Diêm Tuyết Kỳ sao?"

"Đúng vậy, Lâm An Hinh đó ngu ngốc quá, thế mà dám đi chọc Diêm Tuyết Kỳ." Một nữ sinh khác cũng nói với vẻ kinh ngạc.