Tiểu A Lương càng nghĩ càng đau lòng, cô vừa sát trùng vết thương trên thái dương của mèo con, vừa lặng lẽ rơi nước mắt, khóc vô cùng thương tâm, ngay cả vết thương trên người mình cũng chưa xử lý. Sau đó cô lại kiểm tra vết thương từng con mèo, vết thương ngoài da thì dùng cồn sát trùng, vệ sinh đơn giản, còn vết thương bên trong thì không có cách nào.
Đám mèo đều rất ngoan ngoãn, dù có đau cũng chỉ khẽ rêи ɾỉ, không giơ móng vuốt, cũng không kêu gào. Hoa Lê uể oải nằm xuống ga giường, đau đớn đến mức run rẩy cũng không kêu tiếng nào.
Đại Quất bên kia thì khác, trên người đầm đìa máu, nhưng khi nhìn kĩ thì lại không có miệng vết thương, có lẽ là chỉ dính máu của những con mèo khác, sau đó bị đá mấy cái.
Tuy vậy, Tiểu A Lương vừa đến nó liền khóc, nước mắt lưng tròng, lông trên mặt đều bị ướt hết, liên tục dụi đầu vào trong lòng cô, đáng thương rêи ɾỉ.
“Meo ngheo... Meo ngheo ngheo ngheo...”
【 Đau quá đau quá, Tiểu A Lương Tiểu A Lương, mau ôm meo đây một cái đi hu hu hu… 】
Vì thế những con mèo khác chỉ cần xử lí miệng vết thương, nhưng đến Đại Quất thì Tiểu A Lương còn phải làm đủ trò vuốt ve, an ủi, xoa bóp, ôm một cái mới được. Bởi vậy lúc này, tất cả ánh mắt của mấy con mèo khác đều nhìn nó như đang nhìn một con trà xanh mập ú.
“Meo ngao meo!”
【 Hừ, đồ mèo tâm cơ! 】
“Bố ơi… Hức bố, bố nói Meo Meo… Có thể sống được không?”
Tiểu A Lương quay lại, nước mắt rưng rưng nhìn chằm chằm anh. Khanh Thương ngồi xổm ở cửa, bóp mũi không dám đi vào, nhưng thấy con gái khóc thì lại đau lòng không chịu nổi, lông mày nhíu lại như sắp xoắn vào nhau.
“Được rồi tiểu tổ tông của bố, con đừng chỉ lo cho những con mèo đó nữa, mau ra đây bố rửa vết thương cho con nào.”
Làn da trẻ em mềm mại, phía trên xanh xanh tím tím, lại chi chít các vết trầy, thực sự khiến người ta nhìn mà hoảng sợ. Bình thường chỉ ngã một chút, ông bố già đã thổi phù, đau lòng dỗ dành hơn nửa ngày, lần này bị thương nhiều như vậy thì càng khỏi phải bàn.
“Không được, con muốn chăm sóc chúng nó.”
Bình thường Tiểu A Lương rất nghe lời, nhưng khi cứng đầu thì mười con trâu cũng không kéo lại được.
“Chậc...”
Khanh Thương bực bội gãi gãi mái tóc ngắn của mình, ngồi xổm ở cửa nhìn về phía mèo con với ánh mắt hung dữ. Một lớn một nhỏ giằng co hồi lâu, cuối cùng đứa lớn vẫn bị đánh bại.
Anh quay đi, toàn thân co lại thành quả bóng, dáng vẻ nhìn hơi nhút nhát, như đang tìm kiếm gì đó. Nhưng vài phút sau, Khanh Thương đã quay lại, lăn một cái bình nhỏ màu trắng xuống mặt đất.
Lúc này, sắc mặt của Khanh Thương xấu không chịu nổi.
“Hừ, bên trong là thuốc, nghiền nát rồi pha vào nước, chấm một ít rồi cho uống một ngụm, đảm bảo không chết được.”
“Dạ?”
Tiểu A Lương sửng sốt, nhanh chóng dùng cánh tay xoa xoa nước mắt, nhặt cái lọ lên rồi đổ mấy viên thuốc màu đen ra. Khanh Thương ở cửa lập tức sốt ruột, nhưng anh vẫn không dám tiến vào.
Tiểu A Lương sửng sốt.
“Này này này, nửa viên! Chỉ cho nửa viên! Thuốc trị nội thương này đắt lắm.”
“Hức, vâng ạ.”
Tiểu A Lương lại ngoan ngoãn cho hết chỗ thuốc còn dư lại vào, sau đó bẻ nát, khuấy đều trong nước, cho mỗi con mèo một ngụm, bé mèo đen còn quá nhỏ mà lại bị thương nặng, vì thế cô đút nhiều hơn.
Cô bé căng thẳng nhìn chằm chằm Meo Meo yếu ớt, hỏi bố:
“Như vậy đã được rồi ạ, bao giờ mới khoẻ vậy ạ?”
“Trời ạ tiểu tổ tông của bố ơi, chắc chắn không chết được, con mau ra đây đi, nhỡ vết thương để lại sẹo sẽ xấu lắm.”
Giọng điệu Khanh Thương vừa vội lại vừa tức, nói là mèo thích con bé thì thôi đi, chuyện đấy không tránh được, mà sao con bé còn hăng hái hơn vậy.