Sao Anh Lại Kêu Meo Meo?

Chương 21

Anh vỗ vỗ lưng Tiểu A Lương, đồng thời nhẹ nhàng dỗ dành cô. Từ khi bắt đầu nuôi đứa trẻ này thì muốn lo lắng cũng không được, không quấy khóc cũng không ầm ĩ, khi bị oan nhất thì con bé mím chặt miệng, cho tới bây giờ cũng chưa thấy con bé rơi nước mắt chứ đừng nói là khóc đến nghẹn thở.

Đường từ nhà chạy đến đây rất xa, cũng không biết trước đó đã trải qua chuyện gì, có lẽ con bé thật sự sợ hãi.

Thật ra chưa nói đến Tiểu A Lương, khi nhìn thấy người đàn ông đó định dùng dao đâm cô bé, Khanh Thương sợ hãi đến mức tim suýt nữa ngừng đập. Nếu không phải do trước khi chuyển đến Khanh Thương đã giăng kết giới bên ngoài nhà thì anh cũng không biết đêm nay đứa nhỏ này lén chạy ra ngoài.

Nhưng dáng vẻ bây giờ của Tiểu A Lương trông rất đáng thương, Khanh Thương lại không đành lòng mắng cô, chỉ nhẹ nhàng vỗ mông Tiểu A Lương hai cái, dùng giọng bình tĩnh đe dọa cô:

"Đã thấy chưa, chạy lung tung sẽ bị người xấu dùng dao đâm, đâm ra mấy cái lỗ trên người con luôn! Sẽ chảy rất nhiều máu!"

"Không hức... Không chạy nữa hu hu... Không chạy lung tung nữa hu hu hu..."

Thật ra không cần anh hù dọa, Tiểu A Lương cũng khϊếp sợ, nói chuyện ngắt quãng, đôi mắt xinh đẹp cũng sưng lên vì khóc.

Nhưng lúc này chóp mũi của người đàn ông đột nhiên động động vài cái, giống như ngửi thấy thứ gì đó kinh khủng, trong nháy mắt tiếp theo đã lùi ra xa mười mét.

Tiểu A Lương chỉ cảm thấy khuôn mặt trống rỗng, vòng tay dày dặn ấm áp của bố chớp mắt đã biến mất. Ban đầu cô tựa đầu vào ngực bố, lúc này chỗ dựa không còn, cô lảo đảo đi về phía trước hai bước.

Đứa trẻ ngơ ngác ứa nước mắt, khóe lông mày và đôi mắt ngay lập tức cụp xuống, giương mắt nhìn xung quanh.

"Hức..."

"Bố hức... Bố ơi?"

"Con, con, con... Con đang ôm cái gì trong tay vậy?!"

Khanh Thương trốn cách xa mười mét, nơm nớp lo sợ ngồi xổm trong cái hố không biết đào ra từ lúc nào, chỉ ló cái đầu ra, ngay cả nói chuyện cũng run run, toàn người còn mang theo khí khái của tên khốn kiếp vừa rồi.

Tiểu A Lương cúi đầu nhìn xuống, thấy mình vẫn đang ôm chặt mèo con màu đen đang hấp hối. Bỗng nhiên cô bé cảm thấy chột dạ, sau đó yếu ớt nói:

"Bố, chỉ, chỉ là một con… Hức mèo nhỏ."

"Vứt, vứt đi!"

"Nhưng mà..."

Cả người Khanh Thương cũng không ổn lắm, bây giờ mũi của anh toàn mùi mèo, không phải là mùi của mèo bình thường mà là mùi độc nhất của mèo yêu. Điều này trong phút chốc khiến anh nhớ lại lúc xưa bị một con mèo lớn nào đó điều khiển, khuôn mặt tuấn tú ló ra bị dọa sợ đến mức trắng bệch.

“Mau vứt nó đi!”

Lúc này Tiểu A Lương cũng tức giận, cô ôm chặt mèo con, phồng má giận dữ nói:

“Con không vứt!”

“Bố sợ!”

——Thế là lời nói trong lúc sợ hãi cứ thế thốt ra.

“....”

Sau đó, hai bố con im lặng một hồi lâu, Tiểu A Lương lau nước mắt, sau đó siết chặt nắm tay nhỏ bé của mình, vô cùng kiên quyết nói:

"Bố đừng sợ, con sẽ bảo vệ hức… Bố! "

Khanh Thương ngồi xổm trong hố: "..."

—— Không, con không biết gì về độ kinh khủng của loài mèo cả.

“Bố đừng sợ, con sẽ bảo vệ hức… Bố!”

“Không cần...... Con vứt nó đi mau! Vứt đi!!!”

Âm cuối của Khanh Thương run lên, anh ôm cây, cảnh giác duy trì khoảng cách mười mét, một bàn dùng sức vung về phía mặt đất.

“Lập tức! Lập tức!”

“Nhưng mà bố ơi, nó vì… Hức bảo vệ con nên bị thương.”

Tiểu A Lương nhìn chằm chằm anh đầy tội nghiệp, hốc mắt và chóp mũi đều ửng hồng, lúc nói chuyện còn vừa nói vừa nấc.

“Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của nó hình như còn chưa cai sữa. Ban nãy nếu không phải nhờ mèo con thì người xấu kia đã chém dao hức… Vào con.”

“......”

Nghe vậy, Khanh Thương có hơi dao động, nhưng anh vẫn chần chừ.