Khanh Thương yên lặng nhìn ông ta vài giây, sau đó thu chân ngồi xổm xuống, anh nhẹ nhàng cong khóe môi, giọng điệu nghe như nổi lên chút hứng thú: “Chỉ có năm mươi đứa?”
Anh vừa nói vừa dùng con dao vừa đoạt ban nãy nhẹ nhàng quét qua một bên sườn mặt Trương Thành Chí, mảnh vỡ lạnh như băng rạch ngang vết thương trên mặt, cơn đau tựa như kim nhỏ châm chích thật sự khiến cho người ta thấy sởn gai óc: "Vậy... Vậy một trăm đứa? Đại, đại nhân... Ngài nói bao nhiêu, tôi, tôi đều..."
"Một trăm người?"
"Ha-"
Khanh Thương cười nhạo một tiếng, có lẽ hôm nay anh đã được làm mới sự hiểu biết của mình về loài người. Sau đó anh tùy ý nắm cổ tay đang mò về phía sau thắt lưng của đối phương, bóp nát xương cổ tay của con người kia. Giọng nói vốn lạnh lẽo đột nhiên đè thấp, từng chữ như mang theo mùi máu tanh:
“Con của ông đây mà mày cũng dám đυ.ng?”
Xẹt-
Trương Thành Chí còn chưa nói xong, lưỡi dao sắc bén đã đâm thẳng vào cổ họng, thậm chí còn đâm xuyên qua cả cổ họng.
“Ơ… Ơ ơ…”
Ông ta không nói nên lời, vẻ kinh ngạc xen chút không thể tin được khiến cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo, ngay cả con ngươi cũng gần như lòi ra khỏi hốc mắt.
Lúc này, yêu lực màu đen như gào thét quấn lấy cơ thể con người, nhào tới xé nát máu thịt của Trương Thành Chí. Đôi mắt của người đàn ông mở to nhất, tơ máu căng đầy tròng trắng. Nước mắt và máu trộn lẫn vào nhau, sau đó cả khuôn mặt như bị xé toạc cả da thịt -
Đôi đồng tử nhiễm dần yêu khí lạnh lùng nhìn ông ta, cho đến khi cơ thể con người hoàn chỉnh cuối cùng biến thành một vũng bùn đen.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Khanh Thương túm chặt tóc, trên mặt lộ ra vẻ hơi khó chịu.
【 Quá xúc động rồi! 】
Rõ ràng anh có thể lặng yên không một tiếng động gϊếŧ người là được, kết quả là anh sử dụng yêu lực khiến nó trở nên phô trương như vậy.
Thế nhưng việc đã đến nước này rồi, hối hận cũng vô dụng. Anh đứng dậy, nhanh chóng tiêu tán yêu lực, sau đó đợi đến khi ánh mắt trở lại giống người mới đi đến ngồi xổm bên cạnh con gái, vừa vặn dùng thân mình chắn tầm mắt của cô.
Khanh Thương đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại của nhóc con, đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng lập tức dịu đi, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Được rồi, bây giờ Tiểu A Lương có thể mở mắt rồi.”
“Bố ơi… Bố ơi!”
”Hu oaaaaaaaaa… ”
Tiểu A Lương nghẹn ngào, sau đó lập tức nhảy vào trong vòng tay của người đàn ông mà khóc. Cô thật sự rất sợ hãi, toàn thân vẫn không ngừng run rẩy, chỉ có thể vừa khóc vừa không ngừng gọi “bố”, “bố”.
Những giọt nước mắt nóng hổi làm ướt một mảng áo lớn của người đàn ông.
"Thôi thôi thôi... Không sao rồi, không sao rồi. Bố đánh kẻ xấu bỏ chạy rồi, Tiểu A Lương đừng sợ, đừng sợ nhé!"
"Đừng khóc, đừng khóc. Ôi cục cưng của bố, ôi bé yêu của bố.”
Lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu như đυ.ng phải thứ gì đó, Khanh Thương gạt tóc của Tiểu A Lương sang một bên để xem xét mới phát hiện trên đỉnh đầu của bé con đã xuất hiện một cái chồi xanh từ lúc nào.
Vẻ mặt của người đàn ông đột nhiên trở nên nghiêm túc, một giây tiếp theo, đầu ngón tay sáng lên vài tia sáng đỏ, sau đó nhanh chóng vẽ ra một ít hoa văn phức tạp, chồi xanh nhỏ co quắp lên rồi dần dần biến mất.
【 Thật là... Hóa ra nó còn khiến tiên thảo thành hình. 】
Một lần nữa sửa chữa phong ấn xong, cuối cùng Khanh Thương cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này anh hoàn toàn khác với vừa rồi, lại biến thành dáng vẻ một người bố ngốc nghếch.