Sao Anh Lại Kêu Meo Meo?

Chương 15

Ông ta giẫm một bước, thân thể cô bé cũng run theo. Có thể thấy rõ cẳng chân và bụng cũng run rẩy.

“Meo ngao ngao!!!”

【 Thằng khốn!!! 】

“Ngheo ——”

“Meo meo meo ngao!!!”

【 Chết tiệt, không được chạm vào cô bé!!! 】

“Meo ngao meo ngao meo ngao!”

【 Tiểu A Lương mau chạy đi! 】

Đám mèo lớn trong l*иg sắt đồng loạt xù lông, chúng nó không màng đau đớn mà đâm vào lồ sắt, hết con này đến con khác gầm thét trong màn đêm đen tối khiến người nghe thấy lạnh sống lưng.

Nhưng mà Trương Thành Chí không thèm để ý đến đám súc sinh đó, ông ta nhàn nhã thưởng thức bộ dạng sợ hãi đến phát run, nhưng vẫn không ngừng cố gắng trèo lên của cô bé, nở một nụ cười tràn đầy ác ý:

“Hừ, nhãi con cũng biết thuật sinh trưởng cơ đấy.”

Không biết có phải miệng quạ đen không, ông ta vừa dứt lời, một quả anh đào đỏ đột nhiên từ bên ngoài rơi vào, vừa rơi xuống đất đã mọc ra cành cây, nâng chân Tiểu A Lương lên, cô thành công trèo ra ngoài.

Cô bé sửng sốt một chút, sau đó lập tức ôm cây anh đào leo xuống, mặc kệ vỏ cây thô ráp có chà rách da hay không.

Cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất, Tiểu A Lương cảm thấy đầu óc vẫn còn choáng váng, cả người nồng nặc mùi máu tươi, dưới lòng bàn chân cũng lâng lâng hết đợt này đến đợt khác. Nhưng giây tiếp theo cô hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng ôm thân cây.

“Cảm, cảm ơn anh cây!”

Đến lúc này rồi, cô vẫn không quên vội vã nói một câu cảm ơn, sau đó đôi chân ngắn nhỏ loạng choạng chạy hết tốc lực ra bên ngoài. Cả trán đẫm mồ hôi lạnh vì vừa bị dọa sợ, cho dù gió mùa hè nóng nực thổi đến, cơ thể cô vẫn cảm thấy lạnh ngắt.

Khi cô bé chạy, dưới lòng bàn chân như giẫm lên mây, nhũn ra.

Trương Thành Chí cười lạnh, đi đến bên cửa sổ nhắm vào giữa lưng cô bé, vung tay, phóng dao găm ra ngoài.

“Vù ——”

Dao găm sắc bén lao đi cực nhanh, thậm chí còn phát ra tiếng xé gió lạnh thấu xương.

Nhưng ngay khi lưỡi dao sắp chạm đến giữa lưng cô bé, bỗng chốc con mèo đen đang nằm trên vai đột nhiên mở bừng mắt, một làn sương đen dâng lên giữa đồng tử màu xanh sẫm, tiếp theo nó vươn móng vuốt, dùng sức vung lên.

Choang!

Âm thanh giống như kim loại va chạm, lanh lảnh khiến người ta giật mình, giây tiếp theo, dao găm đâm thẳng vào xi măng bên cạnh, sâu chừng mười xăng-ti-mét, chuôi dao rung lên như mũi tên, còn phát ra tiếng vọng.

“Mé, con mẹ nó!”

Trương Thành Chí khạc ra một cục đờm, tuy vậy ông ta không tức giận, thay vào đó còn hưng phấn nhếch miệng cười, đôi mắt hung ác, nham hiểm nhìn chằm chằm bóng lưng đứa trẻ đang chạy trốn.

“Hóa ra là một con mèo đen khó lường, lời lớn rồi.”

Nói xong, ông ta chống một tay nhảy xuống từ cửa sổ, rút dao găm đâm vào mặt đất lên, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Tiểu A Lương người nhỏ chân ngắn, hiện giờ còn không biết đường về nhà, vì thế cô đành phải chạy vào rừng cây đen kịt phía sau. Rõ ràng trong lòng sợ muốn chết, nhưng lại không dám khóc, bởi vì khóc sẽ rất tốn sức.

【 Không được khóc, không, không được khóc. 】

【 Ngày nào Tiểu A Lương cũng chạy trốn rất nhanh, cho nên… Có thể chạy, có thể chạy… 】

【 Nhất định hức...... Nhất định phải chạy nhanh hơn kẻ xấu mới được… 】

【 Vẫn còn rất nhiều bạn mèo đang đợi mình… 】

Cô bé cắn chặt môi dưới, để ngăn mình bật khóc. Nghĩ đến đám mèo lớn kêu gào thảm thiết trong l*иg sắt, Tiểu A Lương cảm thấy trái tim như đang rỉ máu, cô bắt đầu dùng hết sức bình sinh chạy vào trong rừng cây. Trong bóng đêm, tiếng gió rít gào bên tai nghe như tiếng thì thầm của ác quỷ.

【 Chị cây, anh cây, ông cây, bà cây, 】

【 Em cỏ, chú dây leo, cứu mạng cứu mạng cứu mạng cứu mạng!!! 】