Tuy nhiên điều này không làm cho hai người trong phòng có chút thương xót nào cả, ông già răng vàng cười đầy nịnh nọt:
“Ây dô, ngài Trương của tôi, tôi phải đi tìm mèo già cho ngài ở đâu bây giờ, mèo sống càng lâu càng khôn, bình thường không thể thấy được bóng dáng, ngay cả cho ăn cũng không lại gần. Mấy con mèo ở đây phải dựa vào một đứa nhóc con mới tìm được đấy.”
【 Đứa nhóc con.....? 】
Tiểu A Lương đột nhiên mở to hai mắt.
【 Ông ta nói...... Mình sao? 】
Hoàng Đại Tiên cười đến mức sắp nát cả mặt, ông ta bỗng nhiên vỗ đầu, nói:
“Ngài xem đầu óc của tôi này, vẫn còn một con có ngoại hình vô cùng tuyệt vời!”
Ông Trương lập tức nổi cơn thịnh nộ, ông ta đá một chân qua——
“Mẹ nó còn một con mà không nói sớm, sắp đến giờ Tý rồi, mau lấy ra cho ông đây.”
Hoàng Đại Tiên kêu đau, cười xấu hổ lấy một cái l*иg sắt từ trong phòng ra, ông ta cẩn thận mang đến trước mặt người đàn ông rồi mới vén tầm phủ bên ngoài l*иg lên.
“Ngài Trương nhìn xem, đây là con mèo đen có huyết thống thuần túy nhất. Ngài nhìn màu lông này đi, vẻ ngoài này, chậc chậc chậc, tôi không có nói quá chút nào đâu, con mèo này là trăm năm khó gặp. Dù sao cả đời ông Hoàng tôi cũng chưa từng thấy con mèo đen nào đẹp như vậy.”
Tấm phủ bẩn thỉu bị lật lên, con mèo đen đang nằm lười biếng bên trong thờ ơ mở mắt. Tiểu A Lương cũng ngừng thở nhìn qua, sau đó, cô va phải một đôi mắt vô cùng xinh đẹp.
Đó là màu xanh lục lạnh lẽo và sâu thẳm, khiến người ta bất giác liên tưởng đến ngôi sao bí ẩn đầy màu sắc ở sâu trong vũ trụ. Giữa con ngươi khắc một đường thẳng sắc nhọn, càng tăng thêm vẻ hoang dã nguy hiểm.
Con mèo đen rung rung cái tai như thể vô tình chú ý phải một loại bụi bặm, nhìn qua đây một cách ngạo mạn và lạnh lùng——
Nhìn qua Trương Thành Trí trông khoảng tầm ba, bốn mươi tuổi, tóc dài ngang vai, rất gầy, đôi mắt xếch lên như con dao sắc bén, vẻ mặt máu lạnh trời sinh. Ông ta mặc trường bào màu đen, đi giày vải, đeo một chiếc dao găm xinh đẹp ở thắt lưng.
Người đàn ông đầu tiên là cau mày nhìn hồi lâu, sau đó nâng l*иg sắt lên, tỉ mỉ nhìn thêm một lần, vẻ mặt phức tạp.
“Mắt xanh lục?”
Hầu hết mèo đen đều có mắt màu cam vàng, màu xanh lục cực kì hiếm thấy. Hơn nữa bộ lông này có màu đen nhánh sâu thẳm, nhìn kĩ có thể thấy phần đầu lông phiếm hồng.
Dù sao thì người trong nghề cũng có chút mắt nhìn và trực giác. Nhưng Trương Thành Trí nhìn chằm chằm một lúc lâu với sắc mặt nghiêm trọng, sau đó tiện tay để l*иg sắt sang một bên, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn.
“Nhìn bề ngoài cũng được, nhưng mẹ nó chỉ là một con mèo con chưa cai sữa, làm sao nuôi được mèo quỷ?”
Hoàng Đại Tiên cười tít cả mắt, vội vàng tiến về phía trước nói dối:
“Đã cai sữa rồi, ngài đừng nhìn nó nhỏ bé như vậy, không phải tôi phóng đại đâu, chứ tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới bắt được con mèo này đấy. Đừng có thấy bây giờ nó yên tĩnh thế, tôi phải đánh rất nhiều thuốc mê mới được như vậy đó.”
Ông ta sáp lại gần, nhỏ giọng nói với Trương Thành Trí:
“Đó là liều thuốc có thể khiến năm, sáu con voi gục đấy!”
“Ờ ờ ờ, ông cứ mẹ nó dốc hết sức mà khoác lác đi.”
Trương Thành Trí chán ghét đẩy ông ta ra, ông ta biết rất rõ lão già này như thế nào, đừng nói là liều thuốc đánh gục được năm, sáu con voi, ngay cả kim tiêm gây mê lão già này cũng chưa chắc đã cầm được.