Nhưng lúc này, Hoa Hoa đưa cô đến đây đã không đứng vững vì mất máu quá nhiều, mắt thấy sắp ngất đi rồi. Tiểu A Lương chỉ có thể dùng băng gạc quấn vết thương trước, sau đó giấu nó vào trong ổ cỏ ở rừng cây phía sau.
Tiếp theo cô quay lại, ngẩng đầu nhìn cây anh đào bên cạnh, rất cao, khoảng chừng hai tầng rưỡi, cành lá tốt tươi, phát triển rất tốt. Nhưng các nhánh cây của nó vẫn còn cách cửa sổ đằng kia một đoạn ngắn. Tiểu A Lương suy nghĩ, sau đó bước tới, đặt tay lên thân cây.
—— Đầu ngón tay không nhịn được run rẩy.
Cô nhắm mắt lại đến gần, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở, nhỏ giọng nói:
“Anh cây ơi, anh có thể sang bên cạnh một chút được không, làm ơn, làm ơn.”
“Chỉ cần tới gần cái cửa sổ kia thôi, làm ơn, cầu xin anh đấy.”
“Một chút…. Chỉ đến gần một chút thôi là được rồi.”
Tuy bố cô nói không được tùy tiện dùng năng lực này, nhưng bây giờ chắc hẳn không phải là tùy tiện. Tiểu A Lương nghĩ như vậy, thật lâu sau mới lo lắng mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên——
Lúc này, cành cây vốn cách cửa sổ một mét đã vững vàng đặt lên cửa sổ. Tiểu A Lương dùng mu bàn tay lau nước mắt, mau chóng ôm thân cây, thành khẩn cảm ơn:
“Cảm ơn anh cây rất nhiều.”
Nói xong, cô bắt đầu trèo lên cây, leo lên nhanh thoăn thoắt, cho dù đang mặc váy, động tác vẫn nhanh nhẹn như chú khỉ con.
Hai phút sau, Tiểu A Lương cẩn thận ngồi xổm trên thân cây, ghé vào bệ cửa sổ nhìn vào bên trong, rèm cửa bên trong đã bị kéo xuống, nhưng cũng may không có cửa sổ phòng trộm, cũng không bị khóa bên trong.
Cô cẩn thận đẩy ra một khe nhỏ, sau đó vén rèm lên một chút, đủ để nhìn thấy bên trong, Đây hẳn là phòng khách, nhưng không có đồ đạc gì ở trong, chỉ có một dãy l*иg sắt xung quanh tường, trong l*иg toàn là những con mèo đang thoi thóp.
Tiểu A Lương nhìn thấy Đại Quất và Hoa Lê quen thuộc. Hoa Lê ở trong l*иg, lông toàn thân đều dựng đứng lên, nhe răng, phát ra mấy tiếng gầm gừ kìm nén trong cổ họng, phía sau lưng trụi một mảng, máu chảy đầm đìa. Còn Đại Quất thì cả người bê bết máu nằm bên chân một người đàn ông, không biết là ngất xỉu hay đã chết rồi.
Tiểu A Lương làm gì đã nhìn thấy những cảnh này bao giờ, chỉ mới liếc mắt nhìn qua thôi mà những giọt nước mắt đã lăn dài theo sườn mặt rơi xuống, nhưng cô vẫn bịt chặt miệng mũi, cố hết sức khiến nhịp tim chậm lại, để không bị kẻ xấu phát hiện.
—— Đây là cách mà bố đã dạy cho cô để có thể che giấu được hơi thở.
“Ngài Trương ngài đừng tức giận, tôi biết con mèo cái kia đã chạy trốn, nó vừa gầy vừa xấu, chắc chắn không làm được gì. Trừ nó ra, tất cả những con mèo già trong tấm ảnh của chúng tôi đều ở chỗ này, ngài xem có con nào phù hợp không?”
Tiểu A Lương cảm thấy giọng nói này rất quen, cô ghé vào bệ cửa sổ, cẩn thận di chuyển ánh mắt. Cô nhìn thấy một ông già có miệng đầy răng vàng, mặc đạo bào rách rưới.
—— Đó là Hoàng Đại Tiên ở ngã tư đường!
“Ngoại trừ con mèo Li Hoa này có thể miễn cưỡng chấp nhận, còn đâu tất cả những con khác đều không được.”
“Ai da, nếu ngài không phải là cao nhân thì ánh mắt này đúng thật là…”
“Được rồi, đừng nói mấy câu nịnh bợ nữa, cố chủ bên kia cần gấp, một con như vậy sao đủ được, ông mau đi tìm tiếp đi!”
Ông Trương ghét bỏ vẩy máu trên tay, sau đó hung hăng đá vào người Đại Quất nằm trên mặt đất, miệng chửi rủa. Chú mèo Đại Quất nằm tê liệt trên mặt đất, yếu ớt kêu lên một tiếng vừa đau đớn vừa thảm thiết.