Lý đạo lại cầm lấy loa phóng thanh của mình lên: "Nhân viên đoàn làm phim chuẩn bị vào vị trí của mình..."
"Cả đoàn làm phim từ trên xuống dưới đều vì anh ta mà bị giày vò. Người vừa trở về, đã lập tức bắt đầu quay. Anh ta nói cái gì thì chính là cái đó ..." Tưởng Mộng hít sâu một hơi: "Đây chính là sức mạnh của Yến gia."
Một chút hâm mộ lại khao khát, thậm chí là ý niệm điên cuồng, hiện tại đều xuất hiện trong đầu Tưởng Mộng.
"Cái gì?" Người đại diện của cô ta không nghe rõ mấy lời mà cô ta nói.
Ánh mắt Tưởng Mộng lóe lên, hàm hồ nói: "Tôi nói Cố Tuyết Nghi rất lợi hại."
Người đại diện cũng không thể líu lưỡi: "Đúng là có chút lợi hại."
"Làm sao ngài biết cậu ấy ở đâu?" Vệ sĩ buồn bực hỏi.
Cố Tuyết Nghi trả lời thờ ơ: "Con cháu thế gia đều có đức hạnh này." Luôn luôn muốn chơi một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Vệ sĩ:?
"Vậy ngài kiên trì báo cảnh sát là vì..."
"Nếu như chờ anh đàm phán xong điều kiện, mượn thế lực của bọn họ, tập hợp đủ người, cuối cùng phát hiện cậu ta đang chơi đùa nhảy xuống biển..."
Vệ sĩ tưởng tượng một chút, giật giật khóe miệng.
Thật sự là mẹ nó vô cùng xấu hổ.
Yến tiên sinh mất tích, vốn dĩ hiện tại nhất cử nhất động của Yến gia đều bị người bên ngoài giám sát, phần lớn đều là người muốn thừa dịp cháy nhà hôi của.
Nhưng nếu báo cảnh sát thì khác.
Báo nguy là để phòng ngừa tình huống vạn nhất.
Thứ hai, báo nguy là quyền và lợi ích hợp pháp của mọi công dân khi gặp nguy hiểm. Cũng không cần xuất ra bất kỳ lợi ích nào để trao đổi. Yến gia sẽ không có quan hệ với bất kỳ thế lực nào. Cũng sẽ không khiến cho Yến thị cùng cổ đông khủng hoảng, cho rằng Yến gia không có Yến tiên sinh thì thật sự sẽ không được...
Ngược lại là đám người bọn họ rối loạn trước.
Thật đúng là cho rằng chuyện nhị thiếu mất tích này có quan hệ với chuyện Yến tiên sinh mất tích ... Thiếu chút nữa đã làm trò đùa.
Lúc này đột nhiên Cố Tuyết Nghi quay đầu lại hỏi: "Yến gia mấy người không có ai biết, Yến Văn Gia chính là loại đồ chơi này sao?"
Loại đồ chơi...?
Vệ sĩ há miệng, lại ngượng ngùng mà ngậm lại.
Ai mà biết được?
Hơn nữa Yến tiên sinh thật sự bận rộn.
Bận rộn đến nỗi ít khi về nhà.
Anh ta cùng với thiếu gia tiểu thư nhà họ Yến, quan hệ cũng không chặt chẽ, tình cảm cũng chưa nói đến sâu đậm. Yến tiên sinh cũng không quản, làm sao bọn họ có thể chú ý đây?
Huống chi kỳ thật nhị thiếu cũng quanh năm không gặp người.
"Thật sự là kỳ quái..." Cố Tuyết Nghi cúi đầu cảm thán một tiếng.
Một người sẽ cảm thấy ngạc nhiên bởi một chút đồ ăn mà cô gửi tới; Một người hoàn toàn giống như nuôi thả, làm việc tùy ý phóng túng, tự tay đem mạng của mình treo ở bên vách núi, không thèm quan thâm ...
Yến gia này, rất kỳ quái.
Không có quy củ, cũng không có tình thân.
Nhân viên đoàn làm phim đều đã trở lại vị trí của mình.
Đạo diễn hét lớn một tiếng: "Bắt đầu!"
Yến Văn Gia đứng dưới ống kính, bộ dáng tuấn mỹ, khí chất cao quý, tất cả mọi người đều bất giác nín thở.
Dường như anh ta đã hóa thân thành nhân vật trong kịch bản —— trở thành quân phiệt thân thế gập ghềnh liều mạng muốn đạt được mục đích, đem chính mình bao bọc trong cái vỏ thân sĩ tao nhã, tuấn mỹ vô song, kì thực lại là quân phiệt lãnh huyết vô tình.
Dù sao cũng phải vãn hồi thể diện.
Yến Văn Gia nghĩ.
Năm phút trôi qua.
Đạo diễn hét một tiếng.
Trên phim trường là một tràng pháo tay.
"Tốt!" Lý Đạo cũng kích động hô to.
Quả nhiên Yến Văn Gia rất phù hợp với nhân vật này.
Lúc này Yến Văn Gia nhìn ra ngoài sân.
Nơi đó trống rỗng.
Sắc mặt Yến Văn Gia chậm lại.
"Cố Tuyết Nghi đâu?"
Nhân viên đoàn làm phim cũng không biết thân phận thật sự của Yến Văn Gia, nghe anh ta gọi thẳng tên của Cố Tuyết Nghi, người nọ choáng váng nghĩ, mẹ kiếp! Vừa rồi Nguyên ca vội vàng biểu diễn một đoạn như vậy ... Không, không phải vì đặc biệt cho Cố Tuyết Nghi xem chứ?
Mẹ nó ... Cả hai...
Cả hai...
"Đi, đi rồi, hình như nói là muốn đi trung tâm thương mại mua một bộ quần áo mới."
Yến Văn Gia nghẹn một cái.
Hóa ra thậm chí cô còn không nhìn một giây?
Động tác của Cố Tuyết Nghi rất nhanh, vì không muốn mặc quần áo ướt nữa, cô nhanh chóng chọn xong một bộ.
Sau đó quẹt thẻ phụ của Yến Triều.
Ở nửa còn lại xa xôi của trái đất.
Điện thoại di động rung lên, một tin nhắn văn bản hiện ra.
"Số đuôi của bạn **** thẻ ngày 12 tháng 10 lúc 15:11 thanh toán nhanh chóng (Cửa hàng quần áo Dodo) 335.00 nhân dân tệ ..."
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Cố Tuyết Nghi quẹt tấm thẻ phụ này.
Nhưng là một người từ nhỏ đã quen với việc hưởng thụ xa xỉ phẩm, hơn nữa khi căm giận với cuộc sống không như ý khi ở Yến gia, mỗi lần quẹt thẻ đều phải một lần quẹt đi mấy vạn, thậm chí là mấy chục vạn.
Lần đầu tiên chỉ quẹt 335 nhân dân tệ.
335???