Chủ Mẫu Xuyên Không Tới Làm Phu Nhân Hào Môn

Chương 24

Giây tiếp theo một đạo thân ảnh xinh đẹp không quá chân thật nhào xuống, mạnh mẽ đem anh ta đè xuống nước.

Yến Văn Gia: ???

Anh ta nghi ngờ người này muốn anh ta chết!

Yến Văn Gia hít thở khó khăn trong nước.

Lúc này anh ta nghe thấy điện thoại di động của người kia vang lên.

Đối phương không nhanh không chậm, chậm rãi, thật đúng là đặc biệt nhàn rỗi nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đặc biệt quen thuộc.

Giọng nói của em trai ngu ngốc từ đầu kia truyền ra: "...

Chị cho tôi... Đưa đồ ăn?"

Trước mắt Yến Văn Gia tối sầm lại.

Mẹ nó cô đưa đồ ăn cho Yến Văn Bách, nhưng lại đưa tôi đi chết sao?

Yến Văn Gia uống đủ vài ngụm nước mặn chát xong mới được vớt lên.

"Khụ, khụ khụ khụ..." Anh ta ôm ngực, một tay chống đất, nửa ngồi nửa nằm, cả người đều ướt đẫm, tóc ướt sũng dán lên hai má, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.

Anh ta ngước mắt nhìn về phía không xa.

Người kia vẫn đang nghe điện thoại.

Những người xung quanh đồng loạt xông lên, đưa khăn tắm rộng rãi, nước nóng. Đối phương giơ tay lên, nhẹ nhàng khép khăn tắm lại.

Người vừa rồi đặt anh ta vào trong nước, tuổi rất trẻ, thân ảnh mảnh khảnh ...... Là một người phụ nữ.

Trên người cô cũng ướt đẫm, quần áo màu trắng bọc chặt thân thể, đường cong linh lung. Ngay cả sợi tóc cũng bám chặt vào má. Mặt mày cũng theo đó bịt kín một tầng thủy ý, mang theo một loại mông lung tuyệt đẹp.

...... Một chút quen thuộc, nhưng cũng hơi xa lạ.

Yến Văn Gia chớp chớp mắt, chớp chớp giọt nước trên mí mắt.

Lúc này mới có người bên cạnh đưa khăn mặt và giấy lau, anh ta nhận lấy tùy ý lau mặt. Cách đó không xa, bóng dáng người phụ nữ kia cũng dần dần trở nên rõ ràng.

Lông mày như núi xa, tóc như mây bay.

Yến Văn Gia nghe thấy có người bên cạnh cẩn thận hô lên: "Yến phu nhân."

Yến phu nhân?

Phu nhân của ai?

Dưới Yến Triều, bọn họ không có ai cưới vợ.

Vậy thì chỉ có thể là một thân phận...

Cố Tuyết Nghi.

Cái tên này lăn qua đầu lưỡi anh ta, nhưng âm thanh đều bị kẹt trong cổ họng. Yến Văn Gia lại giơ tay lau lau nước trên mặt, thậm chí hoài nghi chính mình không phải hoa mắt, mà rất có thể là mù mắt.

Bằng không làm sao anh ta có thể cảm thấy người phụ nữ trước mắt là Cố Tuyết Nghi đây?

“Ngài có khỏe không?" Bên cạnh truyền đến giọng nói hỏi thăm.

Yến Văn Gia phân chút chú ý. Hình như người vừa hỏi là nhân viên của đoàn làm phim, nhìn qua có chút quen mắt ... Yến Văn Gia lãnh đạm dời mắt ra, tùy ý đáp một tiếng: "Ừm."

Nhân viên công tác có chút xấu hổ, nhưng vẫn đỏ mặt vươn tay, muốn đi đỡ Yến Văn Gia.

Yến Văn Gia trực tiếp tránh đi, tự mình chống đỡ đứng lên.

Mặc dù cả người anh ta ướt đẫm, thân hình có chút hảo sảng, nhưng vẫn cao ngất thon dài như trước, hiện trường có không ít người nhịn không được, một bên vừa đỏ mặt một bên lại cẩn thận nhìn về phía anh ta.

Cố Tuyết Nghi cúi đầu uống xong nước ấm trong ly, sau đó ngẩng đầu lên, Yến Văn Gia đứng trước mặt cô.

Yến Văn Gia nheo mắt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cô mang theo một chút nhìn kỹ, anh ta nói: "Lưới của tôi bị rách."

"Ừm." Cố Tuyết Nghi không nóng không lạnh đáp một tiếng.

Yến Văn Gia có loại cảm giác đánh vào bông.

"Thiếu chút nữa cô đã dìm chết tôi." Yến Văn Gia đành phải mở miệng lần nữa.

"Không phải cậu muốn nhảy xuống biển sao?" Cố Tuyết Nghi chớp chớp mắt: "Tôi đây là đang giúp cậu."

Trên hàng mi thật dài của cô cũng có một chút giọt nước, trong nháy mắt, giọt nước sắp rơi xuống, nước làm mông lung hai mắt cô, không khỏi làm cho người ta sinh ra một chút ảo giác ôn nhu.

Nhưng Yến Văn Gia lại cảm thấy l*иg ngực nghẹn lại.

Anh ta làm việc tùy tâm sở dục, Yến gia không có ai quản thúc, rời khỏi Yến gia lại càng không có người quản thúc.

Anh ta cũng không bao giờ giải thích cho bất cứ ai về hành vi của mình. Cho đến thời điểm này, gió biển thổi, cơ thể ướt đẫm lập tức cảm thấy lạnh hơn.

Cố Tuyết Nghi đem khăn tắm trên người khép chặt hơn, tiến về phía trước một bước, dựa vào Yến Văn Gia càng gần. Cô vươn tay, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đặc biệt khiến người ta chú ý.

Cô hỏi: "Nếu cậu cảm thấy không đủ, tôi có thể giúp cậu thêm một lần nữa ...”

Những lời này thoáng cái gợi lên ký ức gần với cái chết của Yến Văn Gia.

Ngón tay mảnh khảnh nhưng lại mang theo lực bộc phát cực mạnh.

Làn da mịn màng mềm mại dán sát vào cổ anh ta, vững vàng đem anh ta đè ở trong nước... Cảm giác nghẹt thở đập vào mặt.

Một cảm giác khác thường bao bọc chặt cổ anh ta.

Yến Văn Gia bất giác di chuyển bước chân, muốn lui về phía sau, nhưng lại nhịn xuống. Anh ta cứng mặt, cuối cùng lúc này mới nặn ra một câu từ trong cổ họng: "... Thể thao mạo hiểm, chưa từng nghe qua sao?"

Anh ta có một trực giác.

Nếu anh ta không nói rõ ràng, có lẽ cô sẽ thực sự đè anh ta xuống nước.

Thể thao mạo hiểm?

"Chưa từng nghe qua."

"..." Yến Văn Gia nghẹn lại, cũng không biết cô đang giả vờ hay là thật sự chưa từng nghe qua.

Yến Văn Gia không thể không lấy điện thoại di động của mình, đang chuẩn bị mở công cụ tìm kiếm của Baidu. Kết quả lắc lư một cái, không thể mở được.

Yến Văn Gia: "..."

Yến Văn Gia liếʍ môi dưới.