Khóe miệng của Hiên Viên Nhược Ngôn hơi cong lên, đứng dậy nhẹ nhàng, bước đi chậm rãi:
“Ha ha, không thể mệt chết. Nhưng mà, huynh muốn đi chậm một chút.”
Giờ phút này, giọng nói của Hiên Viên Nhược Ngôn tuy rất nhẹ nhàng. Nhưng mà có cảm giác chân thật mà trước nay chưa bao giờ có.
Đi chậm một chút, thì có thể đi lâu một chút…
Giờ phút này Hiên Viên Nhược Ngôn còn không biết. Tuy rằng thời gian giống như dòng sông mãi tuôn trào nhưng không thể dừng lại.
Nhưng mà cũng là mãi mãi.
Bởi vì, ở trong lòng mỗi người, có chút thời điểm mặc dù chỉ là trong một cái chớp mắt, cũng sẽ khắc sâu trong tâm trí, tồn tại vĩnh viễn…
Nắng nóng như lửa.
Rừng cây xanh um.
Tầng tầng lớp lớp lá xanh biếc che kín bầu trời, chỉ có ánh sáng thưa thớt chiếu xuống qua kẽ hở của những tán lá, dấu đi mặt trời nóng đỏ rực.
Thiếu niên áo trắng tuyệt đẹp, vẻ mặt nhàn hạ, khóe miệng hơi cong, trong đôi mắt tím tràn đầy dịu dàng.
Nữ tử áo trắng xinh đẹp đáng yêu, hai mắt phát ra ánh sáng lấp lánh, đôi môi màu mật ong không ngừng mấp máy, ở trên lưng của thiếu niên không ngừng khua tay, múa chân một cách vui sướиɠ.
Hai người giống như từ khi sinh ra đã hòa vào thành một, giống như từ khi sinh ra đã gắn bó khăng khít như thế.
“Nhược Ngôn ca ca, làm sao mà huynh biết được vừa rồi không phải là cơ thể của muội?”
Làm cho lúc nàng nghe được hắn nói rõ con hồ ly kia không phải là nàng, nàng thật sự rất cảm động, rất vui vẻ.
Chính nàng cũng không biết thì ra nàng có nhiều điểm đặc biệt như thế.
Nhưng mà, nàng vẫn không biết, vì sao hắn lại nhìn ra được thân thể do hồ ly biến thành không phải là của nàng.
Rõ ràng là giống nhau như đúc.
“Ha ha.”
Hiên Viên Nhược Ngôn cười khẽ, nói:
“Nó nói muội rơi xuống cạm bẫy, nhưng mà theo dọc đường đi đến, ta cũng không có phát hiện cái gọi là cạm bẫy để bắt thú dữ. Huống hồ, núi Tuyết Khê này, vốn dĩ không có thợ săn nào dám đi lên?”
Ha ha, tất nhiên lúc ấy hắn là tâm như gương sáng.
Nhưng mà nếu nó muốn “chơi”, làm sao mà hắn có thể tàn nhẫn phá bỏ hứng trí của nó?
Đương nhiên cùng nó chơi một chút.
“Vậy… Vậy làm sao mà huynh biết được muội ở trên tán cây?”
Nam Cung Vũ Huyên hướng đầu nhỏ về phía trước, bình tĩnh nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn, trong mắt to tất cả đều là nghi ngờ.
Nàng biết thuật khống chế!
Cho nên, ngay cả con hồ ly kia cũng không phát hiện được nàng.
Nếu xét về mặt võ công, nàng tin chắc là võ công của nàng cao hơn hắn, cho nên càng không thể bị phát hiện.
“Bởi vì…”
Hiên Viên Nhược Ngôn cố ý dừng một chút, sau đó cười nhe nhàng:
“Ha ha, lòng của chúng ta tương thông.”
Hắn đương nhiên sẽ không nói, tại vì sau khi hắn làm thương con yêu hồ kia, nàng cười ra tiếng.
Lòng tương thông.
Ha ha, thật là một lý do tốt!
Trong lòng Hiên Viên Nhược Ngôn âm thầm suy nghĩ, về sau muốn dùng lý do này nhiều hơn.
“Ngừng! Không nói cũng được, muội tự mình nghĩ.”
Nam Cung Vũ Huyên cố ý nói một cách tức giận, nhưng mà độ cong của khóe miệng lại vì câu trả lời của hắn mà càng cong hơn.
Lòng tương thông.
Lý do này, nàng nhận!
Nhưng mà, rốt cuộc làm sao mà hắn lại phát hiện ra?
Nam Cung Vũ Huyên cẩn thận suy nghĩ lại sự việc lúc trước.
Đột nhiên, ánh sáng chợt lóe trong đầu:
“Nha! Muội đã biết! Ha ha ha…”
Vừa sung sướиɠ nói ra, vừa ở trên lưng của Hiên Viên Nhược Ngôn cười đến ngã ngửa ra sau.
“A?”
Hiên Viên Nhược Ngôn quay đầu mỉm cười.
Tuy rằng biết nàng ở trên lưng của hắn, hắn có quay đầu cũng không nhìn được nàng, nhưng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến hắn vẫn quay đầu nhìn.
“Hì hì.”
Nam Cung Vũ Huyên nghiêng thân mình.
Lúm đồng tiền như ánh sáng ngọc xuất hiện trong tầm mắt của Hiên Viên Nhược Ngôn, đôi mắt to tròn, long lanh, sớm đã cười đến cong cong, đôi mắt giống như phát ra ánh sáng ngọc, giống như ánh trăng rằm trong đêm đen, dịu dàng sáng tỏ.
“Không nhìn ra, Nhược Ngôn ca ca lại là tiểu nhân gian xảo, giả dối ha ha, lại dùng phương pháp như vậy để phân tán lực chú ý hồ yêu, sau đó nhân cơ hội xuống tay, ha ha ha…”
Nam Cung Vũ Huyên nghĩ đến tình huống ngay lúc đó, cười đến càng vui vẻ hơn.
Phốc!
Kỳ thật, nàng xem hành vi của hắn liên tưởng đến câu “chớp thời cơ!” ở thế kỳ hai mươi mốt.
Cho nên, quyết đoán rút lui ngay lập tức, nở nụ cười…
Kết quả, đương nhiên là bị ai đó phát hiện ra rất hợp thời cơ.
“…”
Hiên Viên Nhược Ngôn đen mặt, không nói gì.
Hắn có nói qua là hắn không gian xảo giả dối sao? Rõ ràng không có mà!
Chẳng lẽ không biết vẻ ngoài thường hoàn toàn không giống như bản chất của sự vật, thế nhân dễ dàng bị lừa dối bởi hình dáng bên ngoài?
Nhưng mà, nếu không phải do tiểu nha đầu này nhịn không được cười ra một tiếng, thì hắn cũng không có cách nào phát hiện ra nàng.
Nếu mà không phát hiện, thì hắn cũng không dễ dàng mà ra tay gϊếŧ chết con hồ ly kia.
“Tiểu nha đầu, nói thật, muội đến khiến huynh rất vui… Nhưng mà, lần sau không cần vì huynh mà để bản thân rơi vào nguy hiểm… huynh, sẽ lo lắng.”
Giọng nói của Hiên Viên Nhược Ngôn, giống như gió nhẹ trong rừng cây, lúc có lúc không.
Mềm mại, nhẹ nhàng làm cho người ta khó có thể phát hiện ra, lại mang theo sự hòa thuận vui vẻ, khiến cho trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên rất thoải mái.
“Hì hì, không muốn thế!”
Nam Cung Vũ Huyên cười gian xảo, cự tuyệt, ánh mắt chuyển động:
“Nếu mà muội không đến, không chừng Nhược Ngôn ca ca đã bị yêu tinh hóa thành mỹ nhân lừa đi làm ‘áp trại tướng công’, không phải là muội lại có một tẩu tử là yêu tinh sao?”
Nói tới đây, khuôn mặt tinh xảo của Nam Cung Vũ Huyên nhăn lại, ở trên lưng của Hiên Viên Nhược Ngôn kêu to một cách khoa trương:
“Muội không muốn! Tẩu tử của muội, nhất định phải là đệ nhất đại mỹ nhân trong thiên hạ! Nhất định phải là người!”
Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng mà trong nội tâm lại nói lên một lời khác với hắn:
Nếu không được như thế… muội, cũng sẽ lo lắng.
“A, làm gì có yêu tinh hóa thành mỹ nhân? Cũng chỉ có một con hồ yêu vừa rồi mà thôi.”
Hiên Viên Nhược Ngôn dở khóc dở cười:
“Trong đầu nhỏ này của muội, rốt cuộc là có những thứ lung tung gì thế?”
Giọng nói nuông chiều một cách tự nhiên, kèm theo ngữ điệu không biết phải làm sao đối với nàng.
“Chỉ?! Mà thôi?!”
Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên cao giọng:
“Nhược Ngôn ca ca! Huynh còn muốn gặp được nhiều hơn hả?! Hơn nữa, cái gì là không có mỹ nhân? Vậy người mà con hồ ly kia hóa thành chính là muội! A! Chẳng lẽ muội không phải mỹ nhân sao?”
Nam Cung Vũ Huyên cố ý xuyên tạc ý của hắn, giãy giụa lung tung ở trên lưng của hắn:
“Huynh nói huynh nói huynh nói a! Huynh nói rõ ràng cho muội!”
Tiếng nói trong veo, không đồng ý, không buông tha cho lỗ tai của Hiên Viên Nhược Ngôn.
“Hô! Muội, nha đầu này, còn chưa phát triển, thì làm sao tính là mỹ nhân được?”
Hiên Viên Nhược Ngôn càng không biết phải làm sao:
“Còn có a, đừng giãy giụa lung tung, còn giãy nữa, huynh vứt muội xuống.”
Ngoài miệng nói lời uy hϊếp, nhưng mà cánh tay đỡ thân hình nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên lại càng chặt, để phòng ngừa nàng không cẩn thận mà ngã xuống.
Tuy rằng trong lòng biết là nàng không thể ngã, nhưng mà vẫn bảo vệ nàng cẩn thận.
“Nhược Ngôn ca ca! Huynh huynh huynh! Huynh ăn hϊếp người?!”
Giọng nói của Nam Cung Vũ Huyên rất cao, vươn ngón tay nhỏ nhắn, chọc chọc trên vai rắn chắc của Hiên Viên Nhược Ngôn.