“Huyên Nhi ngu ngốc, thật là không có cách nào đối với muội.”
Bàn tay trắng nõn, thon dài của Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu của Nam Cung Vũ Huyên.
Giọng nói có chút bất đắc dĩ, lại chứa đựng sự dịu dàng cùng với xúc động.
Hắn không hỏi nàng vì sao sẽ tới nơi này.
Bởi vì nàng xuất hiện ở trong này, lý do căn bản không cần động não suy nghĩ cũng có thể biết.
“Hì hì, có thể làm cho Nhược Ngôn ca ca hao tổn tâm trí như vậy, Huyên Nhi cần phải thấy vinh hạnh mới đúng?”
Nam Cung Vũ Huyên nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn, chớp chớp đôi mắt to, cười khẽ nói.
Trong đôi mắt sáng hoàn toàn tràn đầy ý cười, nói lên bây giờ nàng thật sự rất vui.
Có thể làm cho nam tử nhìn có vẻ dịu dàng, dễ sống chung nhưng thật ra lại là một người cực kì lạnh lùng, xa cách lại không biết phải làm sao, trên đời này, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Nam Cung Vũ Huyên nàng.
“Làm sao có khả năng… làm sao có khả năng…”
Âm thanh khàn khàn:
“Làm sao mà một chút ta cũng không phát hiện ra?”
Trên mặt đất Nam Cung Vũ Huyên giả nhìn Nam Cung Vũ Huyên đột ngột xuất hiện.
Trong đôi mắt hung tàn, ánh mắt đã bắt đầu tan rã, nhưng trong đôi mắt tràn đầy sự khó tin.
Nam Cung Vũ Huyên lưu luyến đem ánh mắt rời đi từ trên người của Hiên Viên Nhược Ngôn, giống như ai oán nhìn sinh vật có dung nhan “giống” nàng ở trên mặt đất:
“A, nguyên nhân rất đơn giản thôi!”
Trên mặt vẫn là lúm đồng tiền nhẹ nhàng:
“Nhưng mà, ta không nói cho ngươi biết.”
Đôi mắt hoàn toàn trong suốt, thuần khiết.
Ha ha, muốn biết nguyên nhân? Sau đó có thể an tâm chết sao?
Nhưng mà làm sao bây giờ? Nàng một chút cũng không muốn cho nó chết được nhắm mắt!
Không thể nghi ngờ, tâm tình của Nam Cung Vũ Huyên cùng với sự thuần khiết mà nàng lộ ra trong đôi mắt hoàn toàn là trái ngược nhau.
“Ngươi…”
Nam Cung Vũ Huyên giả thở mạnh, mở miệng.
Nhưng mà, ai đó rõ ràng không nói.
Ngay cả cơ hội để người chết để lại di ngôn cũng không cho, không một chút do dự, dùng sự tức giận bộc phát ngăn chặn tiếng nói suy yếu đến một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tan:
“Ai nha! Ngươi đừng nói chuyện có được không? Thật là, đã sắp chết, ngươi liền giữ lại một chút sức để đi qua cầu Nại Hà đi. Nhưng mà, nếu như ngươi cảm thấy không cần giữ sức như lời ta nói, vậy thì làm ơn hãy tích chút ân đức đi? Ngươi không biết là giọng nói của ngươi thực sự rất khó nghe? Người ta vẫn còn là trẻ con, nghe giọng nói của ngươi buổi tối người ta sẽ gặp ác mộng…”
Ở trong tiếng nói trong veo của Tại Nam Cung Vũ Huyên, Nam Cung Vũ Huyên giả rốt cục thở gấp rồi tắt thở.
Rốt cục, một thân y phục dính máu dần dần biến mất, thân mình hóa thành hình một con hồ ly màu nâu.
= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = =
Rừng cây u ám phía trước, thỉnh thoảng có ánh sáng mặt trời chiếu xuống từ trong tán cây, đuổi đi mờ mịt, tối tăm.
Vốn dĩ là đoạn đương núi, bây giờ có cỏ nhỏ mọc lên như cỏ mọc mùa xuân, bắt đầu hiện ra, rồi kéo dài đến phương xa, nhưng không thấy điểm cuối.
Nam Cung Vũ Huyên nhìn thi thể hồ ly trên mặt đất sau một lúc lâu, lắc đầu hối tiếc nói:
“Ta chỉ biết là người với người không giống nhau, hoa có trăm dạng. Thì ra hồ ly cũng có rất nhiều loại. Hì hì, cũng là hồ ly, Nam Cung Ngân Tử nhà ta có dáng vẻ đẹp hơn.”
Hồ ly, giống như thần thoại ở hiện đại có thể biến thành hình người.
Vậy, Ngân Tử…
“Ha ha, đúng vậy, Ngân Tử nhà chúng ta có dáng vẻ tốt hơn nhiều.”
Đôi mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn đang cười, nhìn Nam Cung Vũ Huyên có chút suy nghĩ:
“Chúng ta tiếp tục lên núi đi, nhanh lấy được Tuyết Khê Thánh quả, thì mới có thể về nhà.”
Thanh âm dịu dàng như nước làm cho Nam Cung Vũ Huyên lập tức không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú, nho nhã tuyệt đẹp của hắn.
“Ha ha, nha đầu ngu ngốc, đi nhanh.”
Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Bàn tay lớn ấm áp dắt bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.
Cảm xúc trắng mịn mềm mại ấm áp, khiến cho trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhàng, ung dung thong thả.
Nam Cung Vũ Huyên hoàn hồn:
“Khụ khụ.”
Ho nhẹ một trận, nhẹ giọng than thở:
“Ai ngốc?”
Thật rõ ràng, nàng đây là thông minh! Rất thông minh?!
Cứ việc nàng không quan tâm nguy hiểm chạy tới nơi này cùng hắn, ở trong mắt của người khác là ngu ngốc, nhưng chỉ có nàng biết, đây không phải ngốc, mà là thông minh.
Dựa theo mong muốn, ý nguyện chân thật nhất của chính mình để làm việc, về sau, mới sẽ không hối hận.
Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ nhàng nhíu mi, đôi mắt tím sáng như ngọc cười như không cười nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên đang bất mãn than thở, môi mỏng khẽ mở:
“Muội ngốc.”
Hai âm tiết đơn giản, lộ ý trêu tức.
Nhưng mà, sự ngốc nghếch này, làm cho trong lòng hắn trở nên ấm áp, giống như ngâm mình ở suối nước nóng, rất thoải mái, rất thoải mái.
Thoải mái khiến cho hắn mê mẩn.
Thật sự rất muốn thời gian luôn dừng lại tại thời khắc này, vĩnh viễn không trôi qua.
Không có cái gì gọi là việc vặt đáng ghét quấn thân, cũng không có cái gọi là trách nhiệm, cứ yên tĩnh như vậy, thỉnh thoảng cảm thấy nhàm chán, thì trêu đùa nàng…
“Hừ!”
Nam Cung Vũ Huyên bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng, sau đó dựa vào một gốc cây đại thụ:
“Muội mệt mỏi, không đi.”
“Ha ha.”
Hiên Viên Nhược Ngôn lắc đầu cười khẽ, đi đến trước người nàng, ngồi xổm xuống:
“Nếu nha đầu mệt mỏi, vậy để cho huynh làm ngựa, thấy sao?”
Tràn đầy trong đôi mắt tím là ý cười dịu dàng.
“A?”
Nam Cung Vũ Huyên mở to mắt, nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn không hiểu.
Đôi mắt to tỏa sáng, mắt nước long lanh.
Biểu cảm như vậy, muốn đáng yêu bao nhiêu thì đáng yêu bấy nhiêu, muốn trong sáng bao nhiêu thì trong sáng bấy nhiêu.
Trong lòng của Hiên Viên Nhược Ngôn có một dây đàn nào đó đột nhiên rung động, ngay lập tức lại bình phục:
“Còn không thừa nhận muội ngốc.”
Nhẹ nhàng nói xong lời này, Hiên Viên Nhược Ngôn xoay người, đưa lưng về phía Nam Cung Vũ Huyên:
“Huynh cõng muội.”
Giọng nói ấm áp như ngọc, nhưng mi lại khẽ nhíu lại.
Vốn dĩ, hắn định kiểm tra cái đầu nhỏ của nàng giống như bình thường.
Nhưng mà tim không hiểu sao lại đập không bình thường, làm cho trong tiềm thức của hắn xoay người không nhìn nàng.
Trong lòng của Hiên Viên Nhược Ngôn không hiểu.
Chẳng lẽ trong chớp mắt cảm giác như tim muốn nhảy khỏi lông ngực vừa rồi, là vì Huyên Nhi?
Nhưng là, vì sao?
Nam Cung Vũ Huyên tất nhiên là không thấy biểu cảm của Hiên Viên Nhược Ngôn, nên cũng không biết nghi ngờ trong lòng của hắn lúc này.
“Oa ——! Ha ha, thật tốt quá!”
Vừa hoan hô, vừa nhanh chóng nhảy lên tấm lưng gầy gò, rắn chắc của Hiên Viên Nhược Ngôn.
Một đôi tay nhỏ bé vòng ra trước cổ của Hiên Viên Nhược Ngôn:
“Ha ha, ngựa Nhược Ngôn, mau mau chạy!”
Lời vừa ra khỏi miệng, chính Nam Cung Vũ Huyên cũng cảm thấy xấu hổ.
Ặc, lời kịch biểu hiện trắng trợn.
Nhưng mà, chẳng sao cả?
Nàng còn giả vờ non nớt, làm nũng! Nàng tự nguyện trắng trợn trước mặt hắn!
“Muội là tiểu nha đầu không có lương tâm.”
Thoạt nhìn lời nói giống như là trách móc, lại bị giọng nói ấm áp của hắn nói ra có cảm giác nuông chiều:
“Tuyệt đối không lo lắng huynh sẽ mệt chết hay sao.”
Vừa nói, vừa đem cánh tay lớn vòng ra phía sau, bảo vệ nàng, để tránh nàng ngã xuống.
“Hì hì, Huyên Nhi rất nhẹ, sẽ không khiến cho Nhược Ngôn ca ca mệt chết.”
Tiếng nói trong veo, dịu dàng vang lên bên tai của Hiên Viên Nhược Ngôn.
Trong không khí, dường như cũng mang theo cảm giác ngọt ngào.