Chậc chậc ~! Từ nhỏ đến lớn, bọn họ không ít lần đấu với nhau, nhưng có vẻ mỗi lần đều là hoà nhau, haha, cảm giác thắng lợi, thật là bay bổng!
…..
Lông mi dày cong xoè như cánh bướm của Nam Cung Vũ Huyên run rẩy mấy lần, sau đó mở mắt ra.
“Ưm?”
Nơi này là chỗ nào đây?
Nàng ngồi dậy, dựa theo tia sáng mông lung, Nam Cung Vũ Huyên đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Gian phòng rất lớn, thêm vào chiếc giường nàng đang nằm, tổng cộng có bốn cái giường đặt song song chỉnh tề.
Sau đó là bốn tấm án thư đối diện giường. Trên án thư đều bày đặt chỉnh tề văn phòng tứ bảo.
Sau án thư là giá sách. Phía trên đầy thư tịch được xếp chỉnh tề.
Nơi này là?
Cố gắng nghĩ lại truyện đã xảy ra trước đó.
Có vẻ như, nàng đoán sai cái chén, đem rượu thành trà mà uống.
Sau đó, sau đó liền…Không biết.
Ảo não nhẹ nhàng gõ gõ đầu chính mình:
“Nam Cung Vũ Huyên, ngươi thật đúng là đủ mất mặt mà.”
Nơi này hẳn là phòng ngủ của bọn họ đi! Chỉ có điều, bọn họ đi đâu rồi?
Mũi chân Nam Cung Vũ Huyên vừa cử động, trong đầu liền hiện bố cục của phòng trước đây.
Hai căn phòng ngủ, mỗi căn phòng ngủ, bốn người ngủ.
Theo tình huống hiện tại xem ra, có vẻ như nàng thật giống như chiếm dụng toàn bộ một căn phòng ngủ! Sau đó, một người ngủ vị trí của bốn người bọn họ?!
Phù, trán liền lấm tấm mồ hôi.
Chén rượu chết tiệt a! Đây chính là cái gọi thiên hữu phong vân nhân hữu đán hoạ phúc, uống có một chén trà mà lại đoán sai cái chén…
Xem sắc trời hiện tại, cũng vừa tới giờ mão đi. Nàng phải làm cái gì để bồi thường đây?
Đúng rồi, có!
….
Sáng sớm, từng trận hương vị nồng nặc nương theo ánh nắng mặt trời mà lan toả, đem đám người đang say giấc nồng tỉnh giấc.
Trong phòng ngủ, tám đôi mắt màu sắc khác nhau hầu như đổng thời mở ra.
Bởi vì, bọn họ có vẻ như đã ngửi được hương vị đó.
Nhìn sắc trời, hẳn vừa tới giờ thìn.
Hơn nữa thời gian không phải là vấn đề, vì sao nơi này của bọn họ xuất hiện hương vị này?
Tám người mặc lại xiêm y, mới vừa đi tới phòng khách, liền nhìn thấy Nam Cung Vũ Huyên và Nam Cung Ngân Tử đều ngồi ở ghế của bàn gỗ, Nam Cung Ngân Tử đang nhỏ dãi ba thước, điềm đạm đáng yêu nhìn cái chảo trước người Nam Cung Vũ Huyên.
Oa, là dùng nắp gỗ che lại, không nhìn thấy bên trong là cái gì. Thế nhưng từ khe hở nắp gỗ và khói trắng như có như không bay ra từ nồi lẩu nói cho bọn họ biết, trong đó hẳn là có đồ ăn.
“Ồ! Các huynh dậy rồi à?!”
Nam Cung Vũ Huyên nhìn tám thiếu niên tuấn lãng, hưng phấn từ trên cái ghế đứng dậy, sau đó bước nhanh đến trước người bọn họ, gọi:
“Lộng Nguyệt ca ca, Vân Ảnh ca ca, Nhược Ngôn ca ca, Mặc Húc ca ca, Lưu Dạ ca ca, Tuyệt Trần ca ca, Dật Hàm ca ca, Huyền Dịch ca ca, mọi người buổi sáng tốt lành!”
Thanh âm trong veo, dường như nắm giữ vô vàn phấn chấn và sức sống.
“Huyên Nhi bảo bối (Tiểu Huyên Nhi) buổi sáng tốt lành.”
Tám người trăm miệng một lời nói.
Haha, “Chào buổi sáng”, thời gian năm năm xa cách, xuất hiện lần nữa ở bên trong cuộc sống của bọn họ, cảm giác này, có vẻ như không tệ!
“Hì hì, nhanh đi rửa mặt rửa mặt, chuẩn bị ăn điểm tâm nha ~!”
Nam Cung Vũ Huyên kèm theo khuôn mặt tươi cười thật lớn, thúc giục.
“Ừm.”
Tám người cùng nhau gật đầu.
Nam Cung Ngân Tử ai oán nhìn Nam Cung Vũ Huyên.
Ô ô ô, sáng sớm như vậy, nó liền bị người nào đó xách đuôi, từ trong giấc mộng bị “Nhắc nhở”!
Sau đó, người nào đó rất hiền lành nói:
“Ngân Tử, muốn ăn cháo tôm tươi không? Ta hôm nay làm tôm ăn rất ngon đó nha!”
Trời! Cháo tôm tươi đó nha, nó đi theo bên người nàng lâu như vậy, cũng ăn không được quá hai lần. Vì thế sao lại không muốn ắn chứ?
Cho nên, nó đương nhiên hai mắt toả sáng, cảm động đến rơi nước mắt gật đầu rồi!
Kết quả… kết quả của nó đương nhiên bi thảm!
Sớm như vậy, liền bị cháo tôm tươi mê hoặc, đến bên trong Tuyết Khê bắt tôm.
Kỳ thật, bắt tôm cũng không có gì, dù sao hai lần trước ăn cháo tôm, đại bộ phận tôm là nó bắt đến. Nhưng là lần này, tôm sau khi bắt về, cháo tôm đã nấu tốt, thế nhưng người nào đó qua sông đoạn cầu!
Thế nhưng không cho nó ăn!
Còn dùng ánh mắt nhìn rác rưởi để nhìn nó nói:
“Ngân Tử a, lần này ngươi không có góp sức a, chỉ bắt được ngần ấy tôm thôi. Ai~! Còn không biết có đủ hay không nữa!! Đúng rồi! Nếu không lần này ngươi cũng đừng ăn! Ngược lại ngươi đã ăn quá nhiều lần như vậy, mà bọn họ thì chưa từng ăn nha.”
A a a a! Ít? Như vậy mà ít hả?! Còn nhiều hơn so với hai lần trước đây gộp lại, có được hay không hả?!
Xú nha đầu này, thật xấu bụng, thật dã man mà!
(Tác giả nhắc nhở: Ngân Tử là thần thú, thần thú bắt tôm, có phương pháp của chính mình, không giải thích.)
….
Sương trắng nóng hổi từ trong bát bay lên, tỏa ra hương vị thơm ngon.
Bên trong cháo óng ánh, có thể thấy thịt tôm được lột vỏ màu đỏ đẹp đẽ, màu xanh nhạt của hành tiêu càng tô điểm cho cháo tôm thêm đẹp đẽ.
Chờ đám người Hiên Viên Nhược Ngôn rửa mặt chải đầu xong, tiến vào đại sảnh, nhìn thấy trên bàn gỗ xếp đặt chỉnh tề bát chao tôm thơm ngon, hương vị ngon và vẻ ngoài đẹp đẽ, so với bữa tối hôm trước dạ dày vô vị, hương vị này hoàn toàn hấp dẫn bọn họ.
“Hì hì, các huynh còn thất thần cái gì a? Mau lại đây ăn điểm tâm đi! Một lúc sau còn phải đi học nữa ~!”
Nam Cung Vũ Huyên nhìn dáng vẻ muốn ăn của bọn họ, trong lòng cao hứng nói.
“Huyên Nhi, chuyện này…?”
Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn bữa sáng mỹ vị trên bàn, nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên.
Hắn học ở Triên Dương học viện hơn mười năm, chưa bao giờ biết nhà bếp có làm món cháo như vậy a.
“Hì hì, cái này là cháo tôm tươi độc nhất của Huyên Nhi, nhưng nơi khác đều không ăn được đâu!”
Nghịch ngợm lè lưỡi một cái nói:
“Mau tới ăn đi, nguội là ăn không ngon đâu.”
Nói xong liền đứng dậy kéo từng người bọn họ đến trước bàn, để bọn họ ngồi xuống.
….
Theo hương trơn nhẵn ngon miệng, nóng hừng hực của gạo cháo chậm rãi lấp đầy cái bụng trống trải của buổi tối vô vị, tâm đám người Hiên Viên Nhược Ngôn, không biết từ khi nào lại trở nên ấm áp, hàn băng đông lại trong tâm, đang bị tia âm áp dần hoà tan.
Mắt to Nam Cung Vũ Huyên sáng lấp lánh nhìn tướng ăn tao nhã của tám vị mỹ nam, không nháy mắt, chỉ lo bỏ qua một chút biểu cảm trên mặt của bọn họ.
“Ăn thật ngon.”
Ăn miếng cháo thứ nhất xong, tám vị mỹ nam trăm miệng một lời.
Bọn họ đương nhiên biết nàng đang đợi bọn họ đánh giá, bọn họ đều bị cặp mắt to trong suốt kia dẫn dụ thốt lên.
“Hì hì, các huynh thích liền tốt, các huynh ăn tiếp đi, ăn nhiều một chút!”
Đôi mắt tròn vo sáng như sao bởi vì nghe bọn họ tán thưởng mà cười thành trăng non, cong cong, đẹp đẽ cực kỳ.
“Huyên Nhi bảo bối, sao muội lại không ăn, muội cũng ăn đi.”
Ngồi ở bên cạnh Nam Cung Vũ Huyên, Gia Cát Mặc Húc dịu dàng nói.
“Hì hì, ăn đây mà!”
Nam Cung Vũ Huyên gật gù, đứng dậy muốn đi lấy cháo, thế nhưng vừa đứng dậy, động tác liền hiện lên hình ảnh ngắt quãng, liền bình tĩnh đứng như vậy, trên mặt loé qua đỏ ửng quẫn bách.
Ặc, có vẻ như…
“Ha ha, Tiểu Huyên, muội làm sao vậy?”
Gia Cát Mặc Húc nhìn Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên đứng thẳng bất động, cười khẽ hỏi.
Bảy vị mỹ nam cũng nhấc mắt không rõ nhìn vần mây đỏ ửng khả nghi trên mặt nàng.
“Ha ha, muội, muội quên cầm bát của mình thôi.”
Nam Cung Vũ Huyên cười gượng hai tiếng, ngượng ngùng nói.
Dùng ánh mắt ai oán ngắm vật nhỏ đang ghé dưới chân nàng, ăn vui vẻ – chính là Nam Cung Ngân Tử.