Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 1 - Chương 46: Haiz! Nha đầu này

Nghĩ đi nghĩ lại, trong đôi mắt màu tím của Hiên Viên Nhược Ngôn thoáng hiện lên màu sắc đậm hơn, đó là biểu hiện của cảm giác đau lòng mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

“Vẫn là Nhược Ngôn ca ca hiểu rõ ta, hì hì.”

Nam Cung Vũ Huyên ngẩng đầu, một đôi mắt to, sáng trong suốt đang mỉm cười nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn.

“Ha ha, nha đầu này.”

Hiên Viên Nhược Ngôn bật cười.

Cười, thật đúng là một điều tốt, đặc biệt là cười thật lòng thoải mái.

Hiên Viên Nhược Ngôn không phát hiện, tại sao trong thời gian ngắn ngủi, hắn cười thật lòng nhiều hơn so với thời gian năm năm vừa qua, trái tim lạnh lùng băng giá dần dần bị hòa tan.



Khí thế mạnh mẽ của dòng nước, đang cuồn cuộn chảy từ trên vách núi xuống tạo thành một thác nước bao la, hùng vĩ.

Thiếu niên mắt tím lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt bị một tia sáng mặt trời ấm áp hấp dẫn, nhắm mắt, cảm thụ ấm áp từ ánh mặt trời chiếu xuống…

Không biết qua bao lâu, thiếu niên mặc áo tím chậm rãi vươn tay ra chỗ tia nắng mặt trời chiếu xuống, nắm chặt tay rồi buông ra rồi lại nắm chặt tay giống như cảm giác ấm áp có thể nắm trong tay.

Một chút ý cười hơi giương lên bên miệng, nhẹ giọng lẩm bẩm:

“Vật nhỏ, trái tim của ta ở chỗ này… Chỉ cần, muội có bản lĩnh lưu lại dấu ấn ở trong này… Như vậy, ta liền bảo vệ muội một đời…”

“Vật nhỏ, trái tim của ta ở chỗ này… Chỉ cần, muội có bản lĩnh lưu lại dấu ấn ở trong này… Như vậy, ta liền bảo vệ muội một đời…”



“Vật nhỏ, trái tim của ta ở chỗ này… Chỉ cần, muội có bản lĩnh lưu lại dấu ấn ở trong này… Như vậy, ta liền bảo vệ muội một đời…”

Câu này, liên tục quanh quẩn ở trong đầu của Hiên Viên Nhược Ngôn…

“Nhược Ngôn ca ca, huynnh làm sao vậy?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn kí ức hiện lên trong đôi mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn, lên tiếng hỏi.

“A?”

Hiên Viên Nhược Ngôn hoàn hồn từ trong suy nghĩ của mình:

“Ha ha, không có việc gì.”

Nhận được từ Nam Cung Vũ Huyên một nụ cười dịu dàng.

Ha ha, làm thế nào lại có tiếng vang, những lời nói vừa rồi có phát ra không? Nhưng mà những lời hắn đã nói thì nhất định sẽ giữ lời thực hiện. Chỉ cần nàng có bản lĩnh lưu lại dấu ấn trong trái tim mình thì mình sẽ bảo vệ nàng cả cuộc đời…

“A? Hôm nay là ngày Huyên Nhi bảo bối trở về, chúng ta cùng nhau uống rượu có được không? “

Tư Không Huyền Dịch với mái tóc đỏ rực, mắt sáng lấp lánh:

“Tiếp đến cùng.”

Bảy vị thiếu niên cùng nói.

Uống một trận thật đã, rồi sửa sang lại suy nghĩ của bọn họ một chút, xem xem nàng chiếm vị trí như thế nào trong trái tim của bọn họ, như thế cũng tốt.

“Ặc, muội…”

Nam Cung Vũ Huyên muốn nói lại thôi, trên gương mặt hồng hào có một chút đỏ ửng khả nghi.

“Huyên Nhi bảo bối muốn nói cái gì?”

Gia Cát Mặc Húc dịu dàng hỏi.

“Muội, không biết uống rượu.”

Nói xong, chột dạ cúi đầu nhìn mũi chân của chính mình.

A a a! Thật sự là lộn xộn! Nàng chính là nhân vật chính, cho nên cũng muốn nói một câu “tiếp đến cùng” dõng dạc, vang dội, khí thế ngút trời.

Nhưng mà, nhưng mà nhưng mà! Từ trước thế đến bây giờ, hình như nàng thật sự không thể uống rượu! Kể cả ở kiếp trước có lịch sử ghi lại chỉ cần nàng uống một chút rượu sẽ say mềm.

Tám người nhìn dáng vẻ chột dạ của nàng, buồn cười trong lòng.

Còn tưởng là chuyện gì, không biết uống rượu mà thôi, có gì phải ngượng ngùng chứ?

“Ha ha a, Huyên Nhi bảo bối a, không chuyện gì, muội uống trà là được.”

Gia Cát Mặc Húc nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng mịn của Nam Cung Vũ Huyên nói.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên cắn môi:

“Ừm.”

Hơi hơi gật đầu.

Uống trà?

Nhưng mà, vẫn là muốn uống rượu cùng bọn họ a ~.



Tám người thiếu niên khôi ngô, tuấn tú, mang phong cách khác nhau bất đắc dĩ nhìn về phía bé con nằm sấp trên mặt đất.

Thời gian ước chừng một nén nhang trở về trước, ai đó còn rất có tinh thần trợn to mắt cảnh cáo bọn họ:

“Này! Không được uống nhiều ~! Uống rượu hại thân thể, hơn nữa, ngày mai còn phải đi học! Đừng cho rằng chúng ta có quan hệ với nhau, sư phụ sẽ cho đi cửa sau, nếu bọn huynh vì uống rượu mà lên lớp trễ, sư phụ sẽ phạt bọn huynh thật nặng!”

Kết quả, bọn họ mới uống một ly, ai đó không cẩn thận tưởng chén rượu là chén trà đem uống vào.

Sau đó, ai đó hét lên:

“A ——! Mẹ cha nó, đây là rượu a!”

Sau đó, rõ ràng đổ hết mọi tội lỗi lên cái chén:

“Ô ô ô, cái chén chết tiệt, làm sao mà hình dạng giống nhau như vậy a?!”

Sau đó, ‘rầm’ một tiếng.

Sau đó, “Éo ——!”

Cuối cùng, ai đó ngã sấp xuống đất, sau đó rất trùng hợp đè lên trên người của con hồ ly nào đó.

“Haiz ~! Nha đầu kia.”

Hiên Viên Nhược Ngôn thở dài một tiếng, sau đó đi đến bên người nàng, bế nàng lên khỏi mặt đất.

Nhưng là, bế lên trước rồi sau đó lại xuất hiện vấn đề khó giải quyết.

Nơi này bố trí giống như chỗ ở lúc trước, chỉ có một phòng khách cùng hai phòng ngủ lớn mà thôi, bên trong mỗi phòng ngủ có bốn cái giường.

“Muốn sắp xếp nàng ở chỗ nào?”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn về phía bảy người còn lại.

Năm năm trước là lúc nàng còn nhỏ, có thể tùy tiện cho nàng ngủ cùng ai cũng được, nhưng bây giờ nàng cũng sắp trưởng thành, nếu vẫn còn ngủ cùng bọn họ thì về sau thành thân như thế nào?

“…”

Bảy người nhíu mày.

Đây thật là một vấn đề khó giải quyết.

“Hô ~! Như vậy, Hiên Viên Nhược Ngôn, các ngươi để cho nàng ngủ ở phòng của các ngươi sau đó các ngươi sang ngủ cùng với chúng ta..”

Quy Hải Lộng Nguyệt nói ra lời đề nghị.

“A? Ta nói, vì sao không phải là các ngươi đem phòng cho nàng ngủ, rồi sau đó sang phòng chúng ta?”

Đôi mắt xanh đen của Gia Cát Mặc Húc thẳng tắp nhìn vào đôi mắt màu vàng của Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Ha ha, Bản cung không có thói quen ngủ ở giường của người khác, cho nên chỉ có thể là các ngươi nhường phòng.”

Quy Hải Lộng Nguyệt lạnh nhạt nói, trong giọng nói lại tự nhiên sinh ra một loại bá đạo.

“Ôi~! Vậy Bản công tử cũng không có thói quen ngủ giường của người khác a! Cho nên vẫn nên là các ngươi nhường phòng thì tốt hơn.”

Ánh mắt của Tây Môn Vân Ảnh phát ra ánh sáng như ngọc xanh có chút tức giận.

Hừ! Bọn họ đường đường là nhân tài của Hiên Viên quốc, sẽ không để cho mấy tên Quy Hải quốc này chiếm lợi!

“Phụt ~! Tốt, vậy đừng nhường, liền để cho Thái tử Điện hạ Hiên Viên quốc tôn quý của các ngươi chịu khổ một chút, ôm tiểu Viện trưởng kiêm sư phụ của chúng ta đứng một đêm hoặc là ngồi một đêm là tốt nhất.”

Trong đôi mắt hồ ly màu hổ phách của Dật Hàm phát ra ánh sáng.

Ha ha, hắn nói lại là “Tiểu Viện trưởng kiêm tiểu sư phụ” sao! Y theo tính cách lạnh lùng của Hiên Viên Nhược Ngôn, nhất định sẽ không bỏ lại tiểu tử có thân phận quan trọng như thế, cho nên chỉ có thể đứng hoặc ngồi một đêm thôi a!

Gia Cát Mặc Húc, Công Tôn Lưu Dạ cùng Tây Môn Vân Ảnh ngạc nhiên, tầm mắt lướt qua trên người của Hiên Viên Nhược Ngôn vẫn ôm đang tiểu tử yên lặng ngủ, trên mặt lộ ra vẻ mặt ôn hòa.

Ý của Dật Hàm, bọn họ đương nhiên hiểu được.

“Được, chúng ta nhường.”

Gia Cát Mặc Húc trầm giọng nói, có cảm giác có chút nghiến răng nghiến lợi.

Tình huống của Hiên Viên quốc không giống với Quy Hải quốc, tình huống của Nhược Ngôn, bọn họ không thể không chịu thua!

“Ha ha, Tuyệt Trần ngươi ngủ cùng với ta, Huyền Dịch ngươi ngủ cùng với Dật Hàm, còn lại hai giường trống, để cho bọn họ là được rồi.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nói với tâm tình tốt.