“Chuyện này…?”
“Ha ha, những người này, đều là những người đang xếp hàng chờ lên thuyền. Huynh đệ, nhìn ngươi như thế chắc là người đọc sách, tầng hai của “Thuyền Noah” chính là nơi để cho những người yêu thích văn thơ trao đổi, thảo luận. Nghe nói có một người thư sinh gọi là Tố quản lý ở đấy. Ha ha, ta là một người thô lỗ cũng không biết thư sinh này là ai, là loại người như thế nào, tiểu huynh đệ nếu như ngươi cũng muốn lên trên “Thuyền Noah” thì đi qua bên kia mua phiếu đi!”
Nam tử chỉ tay về phía một phòng nhỏ đơn giản:
“Ngươi đi xếp hàng mua phiếu nhanh một chút, nếu không nhanh phiếu được bán hết mà vẫn không mua được lại phải đợi đến ngày mai.”
“Cảm ơn huynh, tiểu sinh đi ngay.”
Thiếu niên được cho là thư sinh chắp hai tay nói lời cảm ơn, rồi sau đó đi về phía phòng nhỏ mà nam tử lúc nãy chỉ cho.
Thư sinh! Là một trong những nghề nổi tiếng được coi trọng nhất hiện nay! Đối với người đọc sách như hắn, có thể được gặp thư sinh tiên sinh đó chính là mơ ước đã lâu!
…
Mười mấy chiếc thuyền nhỏ xung quanh “”Thuyền Noah”” liên tục bận rộn đi lại để đưa đón người trên bờ.
“Mời hành khách có số thứ tự từ bảy trăm đến bảy trăm năm mươi sắp xếp theo thứ tự để kiểm phiếu, chuẩn bị lên thuyền. Hành khách nào chưa đến lượt mời mọi người bình tĩnh chờ.”
Giọng nữ ngọt ngào vượt qua tiếng người ồn ào, giống như giọng nói của những người phục vụ dịch vụ vận chuyển hành khách của Trung Quốc, làm cho những người trong lòng có chút lo lắng, bất an có thể bình tĩnh lại.
Nam Cung Vũ Huyên ôm tiểu hồ ly, theo dòng người đi qua cửa kiểm phiếu, trong đôi mắt hiện lên sắc thái hài lòng.
Ha ha…, không có lãng phí ba tháng “huấn luyện ma quỷ” của nàng, bây giờ “”Thuyền Noah”” đã có thể hoạt động trôi chảy, có thể đạt đến tình trạng mà nàng dự tính, mỗi một công đoạn đều đâu vào đấy.
” Thuyền Noah”, thật ra giống như trung tâm thương mại kết hợp với du thuyền ở hiện đại, không chỉ có tập hợp kinh doanh mua sắm, giải trí, nghỉ ngơi, tửu lâu, khách điếm, đây cũng là một con thuyền thả neo cực kì lớn.
Nhìn bên ngoài toàn bộ giống như một hình tròn, nhưng trong thuyền có diện tích lớn khoảng hai trăm mét vuông, tổng cộng có bảy tầng, có sức chứa đến năm sáu nghìn người vẫn thoải mái.
Tầng thứ nhất chính là nơi mua sắm, đồ vật bán ở bên trong rất đặc biệt (có chứa hơi thở của hiện đại) y phục, sách vở, binh khí, điểm tâm, đồ ăn vặt.
Tầng thứ hai chính là nơi để nghỉ ngơi, chủ yếu là nơi để cho văn nhân, thư sinh cùng với những tiểu thư thục nữ trao đổi.
Tầng thứ ba là chỗ ăn chơi, chủ yếu kinh doanh việc phong hoa tuyết nguyệt (tục xưng thanh lâu).
Tầng thứ tư chính là tửu lâu, chủ yếu cung cấp những thức ăn đặc sắc không có ở thời đại này.
Tầng thứ năm là khách điếm, chọn những đồ vật có hơi thở của phương tây để trang trí khiến cho những người ở thời đại này có thể cảm thấy mới mẻ.
Tầng thứ sáu chính là nơi cho những người làm việc ở đây có thể ở, chủ yếu cung cấp nơi ở và làm việc, nghỉ ngơi cho những người quản lý tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn, tầng năm, cùng với những người quản lý về an ninh, nhân sự, tài chính, hành chính.
Tầng thứ bảy, đương nhiên chính là địa bàn của nàng! Không có sự cho phép của nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể bước lên nửa bước!
“Thuyền Noah"” này, dùng hơn một ngàn người có tay nghề giỏi suốt thời gian một năm mới có thể dựng lên, bắt đầu hoạt động buôn bán từ một năm trước, là sản nghiệp đầu tiên của nàng, cũng là nơi đầu tiên kiếm ra rất nhiều tiền cho nàng, lại là bước đầu tiên trong “nhiệm vụ” của nàng.
Tuy rằng có quy mô lớn, nhưng là bởi vì bối cảnh thời đại cùng với sức sản xuất của xã hội có rất nhiều hạn chế, khiến cho “Thuyền Noah” gần như ngừng lại trong hồ Triều Dương, không thể tùy ý di chuyển.
Đây chính là khuyết điểm lớn nhất!
…
Trên tầng bảy của “Thuyền Noah”.
Trang trí đơn giản mà sang trọng, đem văn hóa của trung và tây kết hợp một cách tinh xảo, hoàn mỹ cùng với nhau.
Bên trong phòng làm việc của thuyền trưởng, Nam Cung Vũ Huyên ngồi ở vị trí chủ vị, trên mặt vẫn luôn là nụ cười nhẹ nhàng cùng với đôi lúm đồng tiền khiến người ta yêu thích theo nàng hàng năm.
Nơi gọi là văn phòng của thuyền trưởng, thực ra chính là một phòng họp nhỏ, đơn giản giống như ở hiện đại.
Trong văn phòng cực kỳ đơn giản, ngoại trừ bồn hoa nhỏ và bàn làm việc còn chuẩn bị văn phòng tứ bảo, còn có một cái bàn hội nghị rộng một mét dài hai mét, xung quanh để mười hai cái ghế dựa.
Đương nhiên, giờ phút này còn có người ngồi ở ghế.
(Tác giả: Mồ hôi, tác giả động kinh, mọi người đừng để ý. )
“Hôm nay, khi Huyên Nhi đến, nhìn đến tình trạng buôn bán trên “Thuyền Noah”, càng ngày càng tốt, thật sự rất vui! Hì hì…, tất cả những điều này là nhờ vào công lao của tất cả mọi người, Huyên Nhi cảm ơn mọi người.”
Nam Cung Vũ Huyên đứng dậy từ trên ghế, quay về phía chín người đang ngồi im lặng cúi đầu.
“Chà chà ~! Một tháng không gặp, cái miệng nhỏ nhắn của chủ tử càng ngày càng ngọt! Ha ha a…”
Người phụ nữ trung niên mặc áo hoa có phong thái thướt tha che miệng cười khẽ.
Tuy rằng giọng nói có vẻ như là đang chế nhạo, nhưng từ trong ánh mắt tất cả đều là sự yêu thích phát ra từ tâm.
Tiểu nha đầu này, cái miệng nhỏ nhắn thật là ngọt.
Rõ ràng là chủ tử, nhưng lại lấy lễ để đối xử với bọn họ, hơn nữa còn tôn trọng bọn họ như trưởng bối.
“Haiz ~! Nếu thật cảm ơn chúng ta, chủ tử ngươi bóc lột chúng ta ít đi một chút là được!”
Ngón tay của nam nhân trung niên gẩy nhẹ bàn tính phía trước, nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Ha ha ha ha…”
Bảy người còn lại cười ha hả, trong mắt tất cả đều phát ra ánh sáng yêu thích.
“Ôi ~! Mọi người chỉ biết bắt nạt Huyên Nhi ~! Lại nói, bàn tính hư hỏng, ai bóc lột mọi người?!”
Đôi mắt của Nam Cung Vũ Huyên ai oán nhìn nam tử trung niên.
Hắc hắc, bóc lột? Chính là bóc lột mọi người, ta cũng không thừa nhận thì người có thể làm gì?!
“Ôi ~! Chủ tử người chỉ biết ăn hϊếp chúng ta ~! Lại nói, chúng ta mỗi ngày thức dậy sớm hơn so với gà ngủ, muộn hơn so với chó, mà chính người là chủ nhân một tháng mới qua một lần, chẳng lẽ đó không phải là bóc lột chúng ta~?”
Nam tử trung niên học giọng điệu của Nam Cung Vũ Huyên, ý trêu chọc trong mắt càng sâu.
Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày:
“Nga ~?! Chẳng lẽ, bàn tính hư hỏng người không vui?”
Thay đổi biểu tình điềm đạng đáng yêu của tiểu bạch thỏ:
“Chẳng lẽ… Bàn tính hư hỏng người tính vứt bỏ Huyên Nhi?”
Trong đôi mắt to có chưa nước mắt, trông giống như là một tiểu hài tử sắp bị người lớn vứt bỏ.
“Lại tới rồi!”
Nam tử trung niên thấy thế, ngay lập tức thu lại điệu bộ trêu tức:
“Người đang có mặt tại đây, những người đang ngồi ở đây, tất cả đều không phải tự nguyện cho người bóc lột thì ai lại ở nơi này tình nguyện làm trâu làm ngựa? Cho nên, chủ tử a, ngươi cũng đừng giả bộ nữa.”
Thật sự là không biết làm sao, tiểu nha đầu lừa đảo này, mỗi lần đều như vậy, tim nhỏ của ông, rất đau!
Tuy rằng trên danh nghĩa là chủ tử, nhưng mọi người đang ngồi ở đây ai cũng đối xử với nàng như nữ nhi của chính mình?!
“Haiz ~! Các ngươi, đừng náo loạn, hiện tại đem chuyện chính nói trước.”
Nam tử trung niên mặc y phục thư sinh lắc đầu không biết phải làm sao.
Mỗi lần gặp mặt tiểu chủ tử, hai người Tam nương cùng Kim bàn tính vui đùa ầm ĩ lợi hại nhất.
“Hì hì…, nghe thư sinh thúc thúc. Vậy giống như trước kia, mọi người theo thứ tự nói với ta tình huống của một tháng qua và sắp xếp kế hoạch cho một tháng tới.”
Nam Cung Vũ Huyên lại ngồi trở lại trên ghế.
“Được, ta nói trước.”
Một nam tử tầm ba mươi tuổi đứng dậy.
Hắn, là người quản lý tầng một —— Thương.