Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 1 - Chương 35: Tin tức mới nhất của bọn họ

Trên trà lâu, trong sương phòng tao nhã, bên trong lư hương, trầm hương được đốt cháy tỏa ra khói trắng lượn lờ.

Nam Cung Vũ Huyên ngồi trên ghế, đem tiểu hồ ly đặt trên đùi nàng, sau đó bưng chén trà nóng hổi trên bàn lên, khẽ nhấm một hớp:

“Trà ngon. Bích sơn ngân châm, vua của các loại trà.”

Mắt to linh động nhìn Tề Thiên Vũ ngồi đối diện, không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

“Ha ha, Tuyền Nhi muội muội thật lợi hại.”

Tề Thiên Vũ cười nói.

Hắn đặc biệt để chưởng qũy đem bích sơn ngân châm trân quý của phụ thân lấy ra, không ngờ rằng tiểu nha đầu này thế nhưng vừa uống liền đoán ra.

“Ha ha, không phải ta lợi hại nha, là danh tiếng bích sơn ngân châm quá lớn a, hì hì… Vào miệng, mùi thơm ngát quấn quanh lưỡi không dứt, làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Trà như vậy, trừ bỏ bích sơn ngân châm, còn có cái khác sao?”

“Ừ, Tuyền Nhi muội muội thật không đơn giản, tuổi nhỏ, mà cái gì cũng biết, làm cho ca ca ta rất hâm mộ.”

Tuy hai năm qua, số lần bọn họ gặp nhau chỉ năm sáu lần, nhưng kiến thức uyên bác của nàng, ở số lần nói chuyện phiếm ít ỏi, đã lộ ra hoàn toàn.

Ngay cả phụ thân hắn là người đã duyệt qua vô số người, cũng từng cảm thán.

‘Nàng tuyệt đối không phải vật trong ao, sao lại là thân nữ nhi!’

“Ặc, đây là nghe người ta nói à. Ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên khẽ cười nói.

“Thiên Vũ ca ca, ta muốn nghe ca nói về những chuyện thú vị trong học viện các ca ~!”

“Ha ha a…, được.”

Tề Thiên Vũ sảng khoái đáp ứng. Thật ra ngoài nói chuyện học viện, có vẻ như hắn không còn gì khiến nàng ‘sùng bái’.

Cũng may, Tuyền Nhi cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện thú vị của học viện, nếu không, hắn ở trước mặt nàng thật không có thực lực nói chuyện.

“Kỳ thật, khoảng thời gian này, phải nói ở học viện xảy ra đại sự, vẫn là liên quan tới mấy người mà ta nói trước đây.”

Trong đôi mắt Tề Thiên Vũ lóe qua không vui.

Haiz ~! Thật ra hắn cũng không muốn nói đến mấy người kia, nhưng không nói đến mấy người đó, căn bản là không có đề tài gì. Hơn nữa, mỗi lần nhắc đến họ, trong mắt Tuyền Nhi đều lóe sáng, dáng vẻ rất thích nghe, cho nên hắn cũng chỉ nói chuyện liên quan về bọn họ.

“Hả?! Thật sự a!”

Quả nhiên, đôi mắt người nào đó đột nhiên sáng lên, ánh sáng trong phòng dường như cũng càng rõ ràng hơn!

“Đúng vậy. Lần trước ta không phải nói với muội, bọn họ ở trong học viện luôn hoành hành ngang ngược, hơn nữa không coi ai ra gì sao? Ha ha…”

Tề Thiên Vũ cười châm chọc :

“Mấy tháng trước, không biết bọn họ mắc bệnh gì, thế nhưng thay đổi trạng thái bất hòa ngày xưa, mặc xiêm y cùng kiểu dáng. Sau đó a, xiêm y của Thái Tử Quy Hải quốc, bị Thái Tử phi của hắn không cẩn thận làm dính một chút mực, kết quả Thái Tử Quy Hải quốc liền coi như sân nhà hắn, đem Thái Tử phi một chưởng ném bay, hình như đến bây giờ vẫn còn đang hôn mê ~!”

Tề Thiên Vũ lòng đầy căm phẫn:

“Đáng thương cho Thái Tử phi mảnh mai chọc người trìu mến a, ngày sau phải gả cho một người không biết thương hoa tiếc ngọc. Chỉ vì một chiếc xiêm y hỏng, lại ra tay đả thương nữ nhân, thật là đáng xấu hổ!

Mặt khác bảy người còn lại, lại rất thờ ơ lạnh nhạt?! Hừ! Mệt bọn họ người người đều là tinh anh của học viện, mai sau là trụ cột quốc gia, mà máu lạnh vô tình như vậy, đem một chiếc xiêm y so với mạng người còn quan trọng hơn, quả thực làm cho lòng người lạnh lẽo! Bọn họ quả thực không xứng…”

Tề Thiên Vũ miệng lưỡi lưu loát, giận dữ nói xong, cũng không có phát hiện trong đôi mắt nữ hài nhi đối diện hắn hiện lên ánh sáng lạnh.

“Thiên Vũ ca ca, thời gian không còn sớm, ta muốn về nhà, bằng không người trong nhà sẽ lo lắng.”

Lạnh lùng nói một câu, Nam Cung Vũ Huyên đứng dậy đi đến cửa, lúc vừa đến cửa, Nam Cung Vũ Huyên dừng bước chân lại:

“Làm phiền Thiên Vũ ca ca nói với Thành chủ bá bá một tiếng, bạc chia hoa hồng của “Thuyền Noah’s”, hôm nay sẽ đưa đến quý phủ.”

Tiếng nói vừa dứt, lắc mình biến mất.

“Tuyền Nhi muội muội…”

Tề Thiên Vũ dừng lời nói trong miệng, muốn gọi Nam Cung Vũ Huyên, nhưng là thân ảnh của nàng cũng đã biến mất.

Tề Thiên Vũ nhìn cánh cửa mở rộng, có chút suy nghĩ:

“Chẳng lẽ Tuyền Nhi muội muội bị hành động của Quy Hải Lộng Nguyệt dọa đến?”

Lầm bầm lầu bầu.

Nếu không, nàng sẽ không dùng khẩu khí khác thường như vậy mà nói chuyện với mình! Bất quá, vậy cũng tốt, Tuyền Nhi muội muội chán ghét bọn họ, vậy lần sau mình không cần nói chuyện về bọn họ!

Bất quá, lần sau lúc gặp Tuyền Nhi muội muội, nên nói cái gì cho phải đây…?

Tề Thiên Vũ chăm chú suy nghĩ. Hắn đột nhiên phát hiện, từ lúc mới gặp, đề tài mà hắn cùng nàng nói chuyện, đều quay chung quanh tám người kia, đột nhiên có cảm giác hắn với nàng, căn bản là không hiểu nhau được bao nhiêu.



Nam Cung Vũ Huyên nuốt một bụng tức giận, bước nhanh trên ngã tư đường, tuy rằng trên mặt vẫn mang theo nụ cười yếu ớt đáng yêu, trên gương mặt mềm mại vẫn giương lên hai lúm đồng tiền, nhưng trong mắt không có ý cười.

Xúc động là ma quỷ! Xúc động là ma quỷ!

Hít sâu… Đúng, hít sâu…

Phải bình tĩnh… Đúng, phải bình tĩnh…

Không bình tĩnh, mình rất có thể quay lại đem cái người nói bọn họ không tốt ra làm vật hi sinh! Mẹ nó, nếu không phải còn cần tạo mối quan hệ cùng phụ thân hắn, mình đã giáo huấn hắn thật cẩn thận rồi!

Còn Dư Nhã Thu, năm đó cố ý đem xiêm y ném lên cây bên cạnh vách núi đen, đến lúc mình đi kiếm xiêm y về, lúc muốn trở người tiếp đất, nàng ta thế nhưng nhân lúc mình không phòng bị hạ độc thủ, đem mình đẩy xuống vách núi đen!

Món nợ này, vốn vì nể mặt của Lộng Nguyệt ca ca, mình không tính so đo, nhưng lần này nàng ta còn muốn hủy đi dấu vết mình lưu lại bên người bọn họ?!

Mình không tin nàng ta không phải cố ý!

Dư Nhã Thu a Dư Nhã Thu, đến lúc đó, nếu như Lộng Nguyệt ca ca yêu ngươi, Nam Cung Vũ Huyên ta sẽ đem những món nợ này xóa bỏ, xem như trả lại ân tình cho Lộng Nguyệt ca ca, nếu như hắn không yêu ngươi, lại rất chán ghét ngươi, vậy nợ mới nợ cũ tính một lần, ngươi phải cẩn thận rồi!

Tiểu hồ ly trong lòng Nam Cung Vũ Huyên mở to đôi mắt băng ngân, hứng thú nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

Ha ha…, tiểu nữ oa này, đúng là một quái thai! Nếu không phải trên người nàng một chút linh lực cũng không có, nó sẽ cho rằng nàng là đồng hương, giống như nó là ở trong vết nứt không gian bị giảm hết linh lực, sau đó biến thành dáng vẻ ‘Thời kỳ tuổi thơ’.

Bất quá, hơi thở của nàng, xác thực là một người thường.

Thế nhưng, chính bởi vì dạng này, mới càng thú vị, phải không?



Mặt hồ rộng lớn, bên bờ cây liễu nổi bật dáng vẻ lay động theo gió, trên bờ, người muôn hình muôn vẻ xếp thành một hàng dài.

Lái buôn, du khách, văn nhân mặc trang phục nhà nho, người giàu mặc hoa phục, bình dân mặc bố y… Người người đều kiểng chân nhìn một con thuyền giữa hồ giống như một tòa đảo nhỏ.

“Vị huynh đài này, xin hỏi cái này là cái quái gì?”

Một thiếu niên mặc y phục thư sinh, hỏi người bên cạnh, nhưng đôi mắt vẫn dừng lại ở vật cao ngất đứng trên nước giữa hồ, kiến trúc kỳ quái ước chừng hai mươi thước.

“Phốc xuy ~! Huynh đệ a, ngươi nhất định là từ nơi khác đến đi?”

Nam tử bị hỏi quay đầu nhìn thiếu niên thư sinh.

“Đúng, tiểu đệ mới đến.”

Thiếu niên thư sinh chắp tay, tỏ vẻ bắt chuyện.

“Ha ha, vậy khó trách ngươi không biết.”

Trong mắt nam tử bị hỏi hiện lên tự hào:

“Hắc hắc, cái này a, tên là “thuyền Noah’s “, bên trong đó cái gì cũng có! Là nơi tốt nhất thế giới này a!”

” “Thuyền Noah’s “?”

Nam tử thư sinh thu hồi tầm mắt kinh diễm, sau đó nhìn đám người xếp thành hàng dài.