Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 1 - Chương 24: Đối xử khác nhau với những người khác nhau (1)

“Thái Tử ca ca không phải để cho ngươi gọi.”

Trong ánh mắt màu vàng của Quy Hải Lộng Nguyệt hiện lên sự nghiêm nghị:

“Ngươi nên gọi Bản cung là Thái tử Điện hạ.”

Nghe được từ trong miệng người khác hai chữ “ca ca”, thật đúng là không được tự nhiên, làm cho hắn phiền lòng!

Thân mình của Dư Nhã Thu đột nhiên cứng đờ, ép cho nước mắt không rơi ra:

“Nhã Thu tuân mệnh. Nhã Thu mạo phạm Thái tử Điện hạ, xin Điện hạ tha tội.”

Nói xong, dịu dàng quỳ xuống đất. Ánh mắt ngoan độc nhanh chóng bắn về phía Nam Cung Vũ Huyên, sau đó nhanh chóng thu lại.

Thái Tử ca ca, huynh thật là độc ác!

Đối với nha đầu này thì tự xưng “ta”, đối với ta lại tự xưng “Bản cung”!

Nha đầu này gọi huynh là “Lộng Nguyệt ca ca”, lại bảo ta gọi huynh là “Thái tử Điện hạ”!

Ta là Thái Tử phi của huynh! Huynh ấy vì sao phải đối xử với ta như thế?!

Hừ ~! Nha đầu này, tuyệt đối, không thể giữ! Tuyệt đối!

“Đứng dậy đi.”

Quy Hải Lộng Nguyệt thản nhiên nhìn thoáng qua Dư Nhã Thu:

“Bản cung hôm nay đến đây, là có việc muốn dặn dò.”

“Nhã Thu cảm ơn Thái Tử ca…, Thái tử Điện hạ.”

Tao nhã đứng dậy:

“Thái tử Điện hạ muốn Nhã Thu làm chuyện gì?”

“Huyên Nhi bảo bối muốn học làm y phục, Bản cung mang muội ấy đến đây, cho nhũ nương của ngươi dạy muội ấy.”

Bàn tay Quy Hải Lộng Nguyệt như có như không vuốt ve đỉnh đầu của Nam Cung Vũ Huyên, tầm mắt dừng ở vài sợi tóc màu sắc rực rỡ xen lẫn trong mái tóc đen nhánh của nàng.

Dư Nhã Thu đột nhiên nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt, hơi nước bên trong mắt phượng kiều diễm, ánh mắt bi thương nhìn thấy rõ ràng, môi anh đào hơi hơi mấp máy, lại cái gì cũng không nói ra.

Huyên Nhi bảo bối? Bảo bối?! Hắn đến chỗ của nàng, liền chỉ là vì giúp tiểu nha đầu này “bái sư”?!

“Như thế nào? Không muốn?”

Động tác vuốt ve đầu Nam Cung Vũ Huyên của Quy Hải Lộng Nguyệt dừng lại, chớp mi mắt, ánh mắt màu vàng sắc bén nhìn về phía Dư Nhã Thu.

“Không! Không phải!”

Dư Nhã Thu vội vàng nói:

“Chỉ cần là Thái tử Điện hạ phân phó, Nhã Thu chắc chắn đem hết khả năng hoàn thành!”

“Vậy là được.”

Quy Hải Lộng Nguyệt đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói tiếp lời nói trước đó:

“Hiện tại bắt đầu dạy đi, sau đó chuẩn bị một gian phòng khách cho Bản cung, Bản cung muốn chờ ở chỗ này.”

“Lộng Nguyệt ca ca, không cần, huynh trở về đi học là được, Huyên Nhi sẽ chiếu cố chính mình, sau đó buổi tối Huyên Nhi sẽ tự trở về.”

Đôi mắt trong suốt của Nam Cung Vũ Huyên nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt, chân thành nói.

Ánh mắt màu vàng của Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn Nam Cung Vũ Huyên, sau một lúc lâu:

“Không thể.”

Không thể không thừa nhận, trong lòng của hắn rất đồng ý đối với đề nghị của nàng, nhưng, “nhiệm vụ” đã sớm phân công tốt, chiếu cố nàng là trách nhiệm, cho nên không cho phép hắn dựa theo ý của chính mình mà làm việc.

Nam Cung Vũ Huyên sâu sắc phát hiện bối rối trong mắt hắn, trong lòng phiền muộn than nhỏ một tiếng, nhưng trên mặt không có thể hiện sự buồn bã, vẫn ngây thơ như cũ:

“Lộng Nguyệt ca ca ~, đi đi, đi đi ~! Cứ như vậy có được không? Cứ như vậy thôi ~!”

Cầm vạt áo trước ngực của Quy Hải Lộng Nguyệt, không ngừng lay động, giống như mèo con đối với hắn làm nũng.

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt né tránh ánh mắt trong suốt của nàng, không nói.

“Lộng Nguyệt ca ca ~! Có được không?! Huyên Nhi sẽ rất ngoan! Hơn nữa, Thái Tử phi tỷ tỷ sẽ chăm sóc Huyên Nhi ~!”

Động tác lay động y phục lớn hơn, trong thanh âm mang theo âm thanh làm nũng đáng yêu.

“…”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhẹ nhíu mi, sau một lúc lâu:

“Được, muội có thể ở đây một mình, nhưng buổi tối, không cho phép tự mình xuống núi, ta sẽ tới đón muội.”

Nhiều như vậy năm, đối với sự làm nũng của nàng, vẫn là không có cách nào từ chối, thật là quá vô dụng!

“Ừm, đã biết ~!”

Được đến sự đồng ý của Quy Hải Lộng Nguyệt, Nam Cung Vũ Huyên cười cong đuôi mắt, vội vàng gật đầu.

“Ừ.”

Quy Hải Lộng Nguyệt rầu rĩ “Ừ” một tiếng, sau đó đem tầm mắt chuyển tới sắc mặt không tốt của Dư Nhã Thu:

“Dư Nhã Thu, Bản cung liền tạm thời đem Huyên Nhi bảo bối giao cho ngươi, chiếu cố nàng cho tốt. Bữa trưa ăn trước canh ba, bữa tối giờ dậu thì ăn.”

Tiểu tử này, chỉ cần ăn không đúng giờ, nhất định bệnh đau dạ dày sẽ tái phát.

Sắc mặt của Dư Nhã Thu vốn không tốt bây giờ lại càng trắng bệch:

“Vâng, Nhã Thu tuân mệnh.”

Trong giọng nói mang theo cảm giác run rẩy, Dư Nhã Thu trong lòng cười khổ:

Ha ha a…, đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn nàng, nhưng, lại là vì muốn nàng chiếu cố tiểu nha đầu chướng mắt này. Không cam lòng, thật sự không cam lòng!