A, a, a, Nam Cung Vũ Huyên chớp chớp mắt to, chăm chú nhìn chằm chằm Dư Nhã Thu, trong đôi mắt to đen như trân châu, tất cả đều là vẻ kinh ngạc cực kỳ.
Nàng nàng nàng…
“Huyên Nhi bảo bối, muội làm sao vậy?”
Quy Hải Lộng Nguyệt nhận thấy được tâm tình của Nam Cung Vũ Huyên khác thường, cúi người hỏi nhẹ.
“A?”
Nam Cung Vũ Huyên quay đầu, nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt, chớp chớp đôi mắt to sáng trong suốt, nhẹ nhàng lè lưỡi:
“Á, hì hì…, Lộng Nguyệt ca ca, không có gì chuyện gì cả ~!”
Nói đùa, nàng có thể nói nàng là bị “ngực” Thái Tử phi của hắn làm cho chấn động sao?!
Hừ, con mẹ nó, thế giới này thật điên cuồng, một nữ hài tử gần mười tuổi, bộ ngực ít nhất cũng cỡ B! Được rồi, cỡ B liền cỡ B, nhưng vì sao muốn ăn mặc mát mẻ như vậy?!
Thời tiết hiện tại tuy rằng không khiến người ta cảm thấy lạnh đến đông cứng, nhưng vẫn có chút cảm giác lạnh có được không?!
Nhưng nhìn Thái Tử phi tiểu thư, váy mỏng hở ngực, trước ngực để hở ra trắng tinh, thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn, nơi nào đó bị dồn thành một đống, lộ ra rãnh sâu khiến người ta mơ màng.
Ánh mắt Nam Cung Vũ Huyên không tự chủ được nhìn về phía ngực của Dư Nhã Thu.
Ặc, có vẻ như Thái Tử phi tiểu thư cũng rất lạnh ~! Vùng da trắng bóng trước ngực cũng nổi da gà ~! Có thể đếm tới có mấy cái…
“Bé con! Đôi mắt sắp rơi ra ~!”
Lúc Nam Cung Vũ Huyên còn đang thật sự đếm da gà nổi trước ngực Dư Nhã Thu, một cái tay lớn nhẹ nhàng che khuất tầm mắt của nàng.
Quy Hải Lộng Nguyệt nhẹ giọng quát lớn, rõ ràng mang theo biểu cảm không biết làm sao.
Hô ~! Bé con ~! Hắn còn thật không biết nói nàng như thế nào thì tốt!
“Ôi ~!”
Bàn tay nhỏ bé của Nam Cung Vũ Huyên gạt bàn tay lớn đang che tầm mắt nàng của Quy Hải Lộng Nguyệt, kéo xuống dưới, quay đầu:
“Lộng Nguyệt ca ca! Đôi mắt của huynh mới rơi xuống ấy!”
Hừ ~! Môt chút ấy còn muốn làm cho đôi mắt của nàng rơi xuống?! Kiếp trước bộ ngực của nàng cũng rất phát triền, cũng không chỉ cúp B! mà là cúp D!
Khụ khụ, đương nhiên, dựa theo tốc độ phát triển của Thái Tử phi tiểu thư, chỉ sợ sau khi thành niên không chỉ là cúp D, nhưng, vậy cũng phải đến lúc đó thì mới có khả năng làm cho nàng rơi mắt?! Hiện tại mà nói, là tuyệt đối không có khả năng này!
“Ta? Ta khi nào thì rơi đôi mắt? Ta một cái cũng chưa nhìn!”
Quy Hải Lộng Nguyệt kêu oan, trong ánh mắt màu vàng tất cả là sự lên án, tố cáo Nam Cung Vũ Huyên ‘ăn nói lung tung’.
“Huynh có!”
“Không có!”
“Có!”
“Khẳng định không có!”
“Nhất định có!”
…
Căn phòng vốn tràn ngập cảm giác áp bách, ngột ngạt, nhờ sự “khắc khẩu” ngây thơ của hai người, khiến cho không khí trở nên mềm mại, thoải mái, hài hòa hơn.
Một phòng người hầu nhìn thấy tình huống như thế, mắt đều nhanh rơi xuống! Đều đoán tiểu cô nương đáng yêu tột đỉnh này rốt cuộc là loại người nào, vì sao dám cùng Thái tử Điện hạ nói chuyện như thế, hơn nữa Thái tử Điện hạ không những không trách, ngược lại cùng nàng tiến hành đối thoại ngây thơ?!
Dư Nhã Thu đứng ở bên cạnh, hàm răng cắn vào cánh môi mềm mại như cánh hoa, tay giấu trong áo nắm lại thành nắm đấm, mắt phượng nhìn về phía hai người không coi ai ra gì “khắc khẩu”, ánh mắt ghen tị chợt lóe qua.
Thái Tử ca ca nói, nhìn cũng chưa nhìn một cái?
Thái Tử ca ca đối với nha đầu này hòa ái dễ gần?
Thái Tử ca ca bảo mình lui về phía sau ba bước, lại đem tiểu nha đầu này ôm ở trong lòng?
Tiểu nha đầu này mặc y phục, là Thái Tử ca ca bảo nhũ nương làm!
Tiểu nha đầu này, rốt cuộc là ai?!
Không thể! Tuyệt đối không thể! Tuyệt đối không thể để cho Thái Tử ca ca tiếp tục không nhìn mình! Tuyệt đối, không thể để cho tiểu nha đầu này đoạt phong thái của mình!
Dư Nhã Thu mạnh mẽ áp chế sự ghen tị cùng thù hận trong lòng, yêu kiều điệu đà mở miệng:
“Thái Tử ca ca, người tới đây tìm Nhã Thu sao?”
Tiếng nói điệu đà, thành công cản trở hai người đang lặp lại đối thoại “không có” cùng “có” một cách vô hạn.
Quy Hải Lộng Nguyệt nhíu mi đẹp lại, ánh mắt màu vàng hiện lên sự không hài lòng, thản nhiên liếc mắt một cái tới Dư Nhã Thu đang cười yếu ớt, tao nhã đứng lên, cảm giác uy nghiêm, áp bách lúc trước lại xuất hiện, lập tức tràn ngập gian phòng.