Ai Lại Đi Làm Chuyện Đó Với Phụ Nữ Có Thai Chứ?

Chương 4.1: Bị ép quan hệ bằng miệng hay hậu môn?

Khi mang thai, người ta dễ bị buồn ngủ.

Thời Hạ định đợi anh ta nhưng bất giác ngủ quên mất, khi tỉnh dậy đã là đêm khuya, cảm nhận được lòng bàn tay phải ấm áp, cô nghiêng đầu qua nhìn.

"Dậy rồi? Có muốn uống nước không?"

Triệu Thanh Nghiêu cử động cái cổ cứng ngắc của mình, giữ nguyên một tư thế như vậy quá lâu, cột sống cổ trở nên đau nhức, cầm lấy cốc nước ấm đã chuẩn bị trước đưa cho cô.

Anh ta có khuôn mặt sạch sẽ và sáng sủa, khi anh ta cười rộ lên giống như ngọn núi mùa xuân dưới ánh mặt trời, khiến người ta bất giác muốn đến gần, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.

Thời Hạ khẽ nhấp vài ngụm, nhỏ giọng nói: "Em muốn về nhà."

“Hiện tại không được, ít nhất cũng phải ở lại bệnh viện một ngày để quan sát.” Triệu Thanh Nghiêu nói: “Anh đã xin công ty cho nghỉ năm ngày, mấy ngày nay anh sẽ ở nhà với em.”

Thời Hạ sửng sốt, trong lòng đan xen đủ loại cảm xúc: "Anh bận nhiều việc như vậy, trì hoãn, không có việc gì sao?"

Cánh cửa phòng bệnh mở ra vang lên tiếng cọt kẹt làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa hai người. Nữ cảnh sát lúc trước đi ra ngoài lúc này đã quay trở lại phòng bệnh, nói với Thời Hạ ngày mai có một cảnh sát sẽ đến đây để ghi lại lời khai của cô.

"Buổi chiều lúc xảy ra chuyện, cảnh sát cũng đã nói với tôi."

Ngón tay chuyển sang màu xanh trắng, đôi mắt của Triệu Thanh Nghiêu chuyển sang màu đỏ: "Là anh sơ suất, là anh không chăm sóc tốt cho em."

Thời Hạ lắc đầu, cầm bàn tay to của anh ta qua đặt lên trên bụng mình: "Không sao đâu, chuyện đã kết thúc rồi, anh sờ thử xem, con vừa mới đá em."

Trò chuyện không bao lâu, Thời Hạ lại ngủ thϊếp đi, Triệu Thanh Nghiêu ở bên cạnh giường nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, thỉnh thoảng lại nhìn sang chỗ khác, một đêm không mộng mị, tới khi mở mắt ra đã là rạng sáng.

Điện thoại của anh ta tắt tiếng, màn hình nhấp nháy cả đêm, lại có thêm vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Khi cuộc gọi thứ bảy vang lên, anh ta cầm điện thoại bước ra khỏi phòng bệnh, sau khi nhận cuộc gọi, mặc dù không lên tiếng nói chuyện, nhưng mày lại nhíu chặt, hô hấp cũng nhanh hơn.

Khi Thời Hạ mở mắt ra, Triệu Thanh Nghiêu không có ở trong phòng bệnh, cô ngồi dậy, ôm lấy cái đầu nặng trĩu, tìm điện thoại dưới gối.

"Anh đến công ty rồi sao?"

Đầu bên kia điện thoại do dự một hồi: "Anh đang mua bữa sáng ở ngoài, sẽ lập tức quay về ngay."

Trước khi Triệu Thanh Nghiêu trở lại, Trần Tự và nữ cảnh sát đêm qua đã xuất hiện ở trong phòng bệnh.

Trần Tự mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và đồng phục màu đen, đẩy cửa bước vào, tiến đến giường bệnh của Thời Hạ cạnh cửa sổ, ánh nắng chiếu lên vai của anh, chiếu lên chiếc huy hiệu màu bạc trên vai khiến nó lóe sáng.

Vai thẳng, chân dài, dáng người càng đẹp hơn.

Anh đứng bên cửa sổ, trên tay cầm một tờ giấy và một cái bút, nhíu mày: "Chỉ có một mình cô?"

"Chồng tôi đang mua bữa sáng ở bên ngoài."

Hai má cô dán băng gạc, cũng không biết có phải vì nguyên nhân tâm lý hay không, mà cô vừa mở miệng đã cảm thấy khó nói.

Đây là lần đầu tiên Thời Hạ bị cảnh sát lấy lời khai, lại là về một vụ tấn công tìиɧ ɖu͙©, nên khi nghe những câu hỏi đó, đầu óc cô vừa choáng váng, mặt mày nóng bừng.