Ai Lại Đi Làm Chuyện Đó Với Phụ Nữ Có Thai Chứ?

Chương 3.2: Vết đỏ trên cần cổ của anh ta

Hiếm khi mới có được hai ngày không có vụ án nào, anh đi làm về đúng giờ, khi lái xe qua ngã tư phố Lâm Tuyền, anh vô tình nhìn thấy hai chiếc taxi dừng cùng lúc, bóng dáng bước ra từ chiếc xe thứ hai trông thật quen thuộc.

Những điều tra viên tội phạm như bọn họ hầu hết đều quen thuộc, hầu hết đều đã từng đối mặt qua, hơn nữa xung quanh lại có công trường xây dựng, nếu không cẩn thận rất dễ xảy ra chuyện.

Anh đuổi theo, Hà Đại Dũng đi vào bên trong một con hẻm đã không còn thấy bóng dáng đâu.

Từ lâu các tòa nhà cũ ở khu Lệ Loan vô cùng hỗn loạn, xây dựng không theo quy hoạch, do phá dỡ và tu sửa nên số nhà cũng bị thu hồi.

Đối với những người xa lạ mà nói, nơi đây chẳng khác nào giống như một mê cung nhỏ.

Trần Tự dùng ánh sáng mặt trời cùng với ánh đèn điện thoại, tìm thấy dấu chân mơ hồ cùng với loáng thoáng tiếng mắng chửi, tìm được hiện trường gây án, lập tức đập vỡ cửa kính thủy tinh của cửa sổ mà xông vào.

Từ Khải nghe xong, thầm thở ra một hơi thật nguy hiểm, đồng thời gọi cho Dư Ny đang đi cùng nạn nhân, hẳn là hai người họ đã đến bệnh viện.

Bệnh viện phụ sản, phòng siêu âm Doppler màu.

Bởi vì được cảnh sát đưa tới, cho nên nhóm bác sĩ cũng lập tức tăng ca giúp cô làm kiểm tra, thai nhi không có vấn đề gì, cần điều trị chính là về thương ngoài da của cô.

Vào khoảng tám giờ tối, Triệu Thanh Nghiêu cuối cùng cũng gọi lại cho cô, giọng nói của anh ta vẫn sạch sẽ và trầm thấp, giống như một nắm nước suối trong vắt: "Hạ Hạ? Thật xin lỗi, trước đó anh quá bận rộn."

“Em đang ở bệnh viện.” Thời Hạ nằm trên giường bệnh, ấm ức cùng sợ hãi lập tức dâng lên.

"Cái gì?"

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng chạy bộ cùng tiếng thở dốc dồn dập. Sau đó là rất nhiều âm thanh khác nhau, gần như át đi lời nói của Triệu Thanh Nghiêu: "Em đừng khóc, đừng sợ, trước tiên mau nói cho anh biết địa chỉ, anh lập tức tới đó."

Nửa tiếng sau.

Triệu Thanh Nghiêu năm nay 27 tuổi, học từ tiểu học đến đại học, đã giành được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi, tới làm cho công ty ngân hàng đầu tư hàng đầu Trung Quốc sau khi tốt nghiệp thạc sĩ.

Sự nghiệp thành công, tương lai tươi sáng, điều thiếu sót duy nhất chính là ý thức của một người cha.

Nhanh chóng lao ra khỏi thang máy, Triệu Thanh Nghiêu tìm đến chỗ Thời Hạ đang nằm, tình cờ đυ.ng phải một nữ cảnh sát đang đi ra.

Nữ cảnh sát nhìn cổ anh ta, ánh mắt lập tức có thay đổi rất nhỏ.

Hai người lên tiếng chào hỏi nhau.

Sau khi chào hỏi với nữ cảnh sát, Triệu Thanh Nghiêu đi vào bên trong phòng bệnh đưa tay lên che đi một bên cổ, khẽ lau đi, trong lòng bàn tay của anh ta có một vết son màu hồng rất đẹp.

Anh ta dùng hết sức lau đi vết đỏ trên cổ, đi đến bên giường của Thời Hạ, nhìn thấy trên mặt cô quấn đầy băng gạc, mùi thuốc nồng nặc, đang ngủ rất yên bình.

Mở nhật ký cuộc gọi, vài cuộc gọi nhỡ đều là của cô, cả người Triệu Thanh Nghiêu cứng đờ trong giây lát, anh ta nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay mình.