"Khanh khanh thật ngoan... Ừm, chậc chậc... chỗ nào cũng ngọt..."
Uống xong một đợt dâʍ ɖị©ɧ ngọt ngào, Lạc Bạch cảm thấy mỹ mãn, thưởng mấy cái hôn thật mạnh lên tiểu hoa châu đang phụ thuộc vào hắn, làm cho hoa châu kia không chịu nổi mà run rẩy, ở trong mắt anh, vô cùng đáng yêu.
"Ra nhiều thêm chút, phu quân thích uống."
Lưỡi lại đưa tới hoa huyệt, liếʍ hoa phùng vài lần, nhận thấy hoa môi run run, tựa như đang muốn, bất ngờ không kịp đề phòng cắm vào lần nữa.
Lần này anh không dịu dàng như trước, lưỡi lớn hăng hái chui vào âm huyệt non mềm, lúc nhanh lúc chậm, xâm chiếm khắp nơi, liếʍ láp mỗi một nơi mẫn cảm trên vách động, làm cho cả người cô gái nhỏ không ngừng run rẩy, giống như run rẩy thẹn thùng lúc thừa hoan.
"Chậc chậc... Ưʍ..."
Lạc Bạch nâng đùi cô gái lên, đưa đến môi mình, như vậy càn tiện cho bản thân liếʍ hoa huyệt.
Qua ánh trăng lờ mờ, chàng trai đang ngưỡng cái cằm duyên dáng, vùi đầu giữa hai chân ngọc trắng nõn, điên cuồng liếʍ mυ'ŧ.
Anh ăn cực kỳ bá đạo, vừa sâu vừa nhanh, lực lại mạnh, tay đè đùi cô vì dùng sức mà tạo thành mấy vết ngón tay trên đó, trên da thịt mềm mại như cánh hoa bị anh tạo ra mấy vệt đỏ, nhìn mà giật mình.
Lúc ở trong tiên phủ xem xuân cung đồ, Lạc Bạch thấy trên đó nói trong u huyệt của nữ giới có một điểm cực da^ʍ, nếu động đến đúng chỗ đó, có thể dẫn tới xuân triều ào ạt, khóc lóc không ngừng.
Nhớ tới lần trước vẫn chưa thể như nguyện, lần này nhất định phải được như ước nguyện.
"A A... Ưʍ."
Đầu lưỡi như sông cuộn biển gầm ở khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được nơi vô cùng non mềm, khác với những chỗ khác của vách động hung ác hút xoắn, chỗ này cực kỳ thẹn thùng, vừa chạm vào đã không ngừng run rẩy, Lạc Bạch nổi lên ý đồ xấu nhắm ngay chỗ kia tùy ý liếʍ mυ'ŧ, dùng đầu lưỡi bắt chước côn ŧᏂịŧ ra vào, không ngừng chạm vào điểm mẫn cảm này.
"Ư!"
Ấu Nghi chợt rên một tiếng, thân thể mềm mại run lên thật mạnh, ngay sau đó hoa tâm ở chỗ sâu tuôn ra một cơn sóng xuân thủy.
Dòng nước róc rách vọt ra miệng hoa huyệt, theo hoa môi phấn hồng chảy ra ngoài, làm ướt cả hàm dưới của chàng trai.
"Chậc chậc chậc..."
Uống hết giọt dâʍ ŧᏂủy̠ cuối cùng, lại liếʍ hết dâʍ ŧᏂủy̠ vương trên cằm, lúc này Lạc Bạch mới ngừng xâm nhập vào âm huyệt, vỗ mông nhỏ, trấn an liếʍ hoa môi đang run rẩy một lúc, hài lòng nở nụ cười.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt chàng trai yêu tinh nửa đêm xâm nhập phòng riêng của cô gái nhỏ để hái hoa, vô cùng thỏa mãn, còn có chút xấu xa.
Vì đắm chìm trong tình ái, không thể khống chế được phần tà khí này, nhìn cực kỳ mê người.
Liếʍ xong âm huyệt, Lạc Bạch cũng không tha cho Ấu Nghi, đặt đôi đùi ngọc của cô lên đùi mình, vuốt ve hôn từng tấc một.
Anh vô cùng quyến luyến cảm giác tiếp xúc da thịt với cô.
Sau cùng hôn mắt cá chân của cô gái, kết thúc lần thân mật này.
Nắm mũi chân tinh xảo, Lạc Bạch bỗng nhiên muốn đùa dai, gập ngón tay lại, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn chân của cô gái.
"Ưm!"
Từ nhỏ Ấu Nghi rất sợ ngứa, chọc vào nách một cái cũng có thể cười rất lâu, đừng nói chi là lòng bàn chân, nhưng thân thể đã bị tiên pháp trói lại, căn bản không nhúc nhích được, cả người lại run dữ dội hơn.
"Xin lỗi, khanh khanh, không đùa em nữa."
Lại phát hiện thêm một điểm nhạy cảm trên người vợ mình, Lạc Bạch thầm vui mừng, cũng biết Ấu Nghi không chịu được cào cào như vậy, vội buông mũi chân cô xuống, dỗ dành dùng lòng bàn tay xoa xoa.
Mãi cho đến khi hai mũi chân nhiễm nhiệt độ cơ thể hắn, mới ngừng xoa nắn thân thể mềm mại của cô, ôm người đẹp trần trụi, nhìn thân thể bạch ngọc phủ đầy dấu vết do mình lưu lại, thỏa mãn ôm cô nằm xuống.
Kéo chăn đắp kín cho cả hai, Lạc Bạch ôm chặt Ấu Nghi từ phía sau, hôn lên mái tóc đen nhánh của cô, ánh sáng trắng nhu hòa xuất hiện, cô gái nhỏ lập tức vô lực ngã vào l*иg ngực hắn, ngay ngắn ung dung nằm trong lòng hắn.
Nhớ tới từ mới học được từ người nào đó, Lạc Bạch khẽ nói bên tai cô gái:
"Khanh khanh, ngủ ngon."
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua bức rèm cửa sổ mỏng tiến vào trong, Ấu Nghi dụi dụi mắt, tỉnh dậy.
Cơ thể hình như có hơi đau nhức, chắc là do ngủ trên giường bà ngoại, cô có chứng quen giường, cho nên mới cảm thấy không tốt.
Không nghĩ nhiều nữa, Ấu Nghi vén chăn, rời giường.
Váy ngủ vẫn nằm trên người cô, làn da trắng như sứ không có chút dấu vết.
Chăn mỏng đột nhiên bị xốc lên, ấm áp đêm qua lưu lại dần tản ra trong không khí.
Không hiểu sao, dường như cô ngửi được một hơi thở thuộc về người khác, mát lạnh ngọt lành, như tuyết giữa núi, nhưng rõ ràng là mình ngủ một mình.
Day day trán, Ấu Nghi ra khỏi phòng, đi về phía căn phòng của mình ở phía đông.
Tối hôm qua giường của cô bị chàng trai bị thương chiếm, cũng không biết anh ta ngủ thế nào.
“Kẹt ——”
Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Ấu Nghi theo ánh mặt trời nhìn vào trong.
Trong nắng sớm ấm áp, chàng trai ngủ an tĩnh, khuôn mặt thản nhiên thanh nhã, từ từ đi vào xem, còn mang vài phần yếu ớt ẩn nhẫn.
Ấu Nghi lắc đầu.
Là bản thân suy nghĩ nhiều rồi.