"Ư a... Khanh khanh... Khanh khanh... Thật lớn thật ngọt..."
Vùi đầu vào bầu ngực bên trái, bầu ngực bên phải cũng bị bàn tay lớn của mình chơi đến ửng hồng, trong lúc liếʍ mυ'ŧ nhìn lại, run run rẩy rẩy, ngập tràn dấu ngón tay, thật sự là làm người đau.
Lạc Bạch vươn đầu lưỡi liếʍ lung tung toàn bộ bầu ngực mềm, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, mỗi một tấc đều lưu lại nước miếng và hơi thở của mình.
Quả anh đào nhỏ vì hưng phấn mà cứng lên, đầu lưỡi theo bản năng liếʍ rồi buông, giống như mèo con uống nước, chơi vô cùng vui vẻ.
Ăn quả anh đào xong, lại không biết mệt mỏi mà ăn bầu ngực trắng nõn, bầu ngực chưa từng bị người ngậm được chơi đến mức vừa hồng vừa sưng, giống như đóa hoa đào dính tuyết mới, rất muốn bảo vệ, lại muốn làm cho loạn hơn.
"Ưm ừ... Ăn ngon thật... Khanh khanh thật là giỏi..."
Ăn xong một bên, lại đổi bên kia, tay và miệng thay nhau ra trận, thỏa thích đùa giỡn hai bầu ngực đáng thương của cô gái nhỏ.
Lần đầu tiên Lạc Bạch dùng hình người ôm thân thể mềm mại của cô gái nhỏ, chôn vào đôi gò bồng đảo ấm áp mềm mại thơm tho này thì không muốn ra nữa, chỉ muốn mang khanh khanh đến tiên phủ để âu yếm, ngày ngày đêm đêm cùng cô ôm nhau quấn quýt.
Anh ngậm cặp thỏ trắng trẻo khoảng nửa giờ, mãi đến khi cô gái nhỏ không chịu nổi nữa yêu kiều ưm lên, anh thả bầu ngực đã khó coi ra.
Chưa đã thèm mà liếʍ thêm vài cái, giống như bạch xà âu yếm liếʍ con mồi, Lạc Bạch chậm rãi di chuyển xuống dưới, đi tới vòng eo của cô gái nhỏ, hôn lên thắt lưng chỉ một tay đã có thể ôm trọn.
Môi mỏng ấm áp hôn qua bụng nhỏ bằng phẳng, xúc cảm da thịt mềm mại như gió xuân phất qua mặt, khiến cho thân thể chàng trai càng nóng, anh hận không thể hóa thành một hồ nước xuân hòa vào cô gái nhỏ.
Vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ da thịt trên eo thon, Lạc Bạch chỉ cảm thấy non mềm như đậu hũ, anh không thể không cắn xuống một ngụm, lại không đành lòng mà đành nuốt trọn.
Noãn ngọc dịu dàng như vậy, tỉ mỉ nhấm nháp, mới có thể nếm hết hương vị trong đó.
Đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ rốn nhỏ lõm xuống, đùa giỡn vòng xoáy mê người kia, mãi đến lúc bên trong toàn là nước miếng của anh, vũng nước nho nhỏ bị chỗ lõm của cô gái chứa đựng, nhẹ nhàng sinh sóng.
Ái muội vô cùng, kiều diễm vô cùng.
Vì du͙© vọиɠ sinh lý thúc dục, Lạc Bạch cũng không dừng lại đây lâu, mùi hương ở hạ thể đã sớm dụ hoặc anh khi anh đang liếʍ eo mềm, anh nhẹ nhàng liếʍ rốn nhỏ một lát, bèn dời trận địa tới chỗ đóng chặt giữa hai chân.
Nơi này lần trước anh đã dùng nguyên thân tiếp xúc thân mật, sau đó hàng đêm không thể quên, dù là lúc tu luyện cũng nhớ đến động hương mất hồn này, bây giờ gặp lại lần nữa, kích động suýt chút nữa đã hiện ra nguyên hình.
Lạc Bạch cắn răng nhịn xuống, tay lớn nhẹ nhàng tách hai chân thiếu nữ ra, hoa huyệt đóng chặt tùy tiện lộ ra trước mắt anh.
Hình người đúng là dùng tốt hơn nguyên thân, một đôi tay linh hoạt dễ thay đổi, còn có thể biến khanh khanh trong lòng thành tư thế da^ʍ mị đẹp tuyệt này, ngay cả trong mộng tu tiên mấy ngàn năm nay của anh, cũng chưa từng vọng tưởng.
Gương mặt kề sát vào, dùng chóp mũi cao cọ cọ vào tiểu hoa châu thẹn thùng trốn tránh.
"Khanh khanh... Bảo bảo..."
Giọng nói trong trẻo vì nhuộm du͙© vọиɠ mà trở nên trầm thấp, như mang theo một cái móc câu nhỏ, dụ dỗ loài người.
Tiểu hoa châu kia rất nhanh đã buông vũ khí đầu hàng, dưới sự cọ xát luân phiên của chàng trai e thẹn ngẩng đầu lên, bị anh chờ sẵn ngậm lấy.
Dùng răng bạc chậm rãi cọ cọ viên thịt nhỏ, làm cho nó vừa trướng vừa cứng, đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp hoa huyệt, nhẹ nhàng gõ vào cửa thành đóng chặt, ý đồ đánh thức người đẹp ngủ say bên trong.
Qua hồi lâu, cửa thành kia vẫn thẹn thùng mấp máy, Lạc Bạch dần mất kiên nhẫn, bàn tay to nhéo hoa châu, đầu lưỡi hơi dùng sức, dưới hai tầng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ép mở hai cánh hoa non mềm ra.
"Ưʍ..."
Ấu Nghi dù ngủ say vẫn cảm nhận được cảm giác truyền từ chỗ tư mật, khẽ ưm lên, nhưng thân thể không chịu sự khống chế của bản thân, như bị từng dây lụa mềm mại trói chặt, bị người tùy ý lôi kéo, nở rộ thành tư thế xinh đẹp nhất, mặt cho người đến hái.
"Khanh khanh ngoan... Để phu quân nếm thử động hương nhỏ của em..."
Lạc Bạch an ủi cô, tay lớn mở rộng chân hơn, đầu lưỡi cậy mạnh cắm vào hoa huyệt, nhận thấy vách động đang điên cuồng co lại mυ'ŧ cắn, càng kích động, lại thử thăm dò vào trong.
Tiểu huyệt của cô giống như giấu mấy ngàn cái miệng nhỏ, vừa tiếp xúc với khách không mời đã lập tức nối tiếp chen lấn mà lên, cố gắng cuốn lấy cái lưỡi đang làm loạn, ai ngờ càng xoắn càng chặt, hung khí này đi vào càng sâu, đến cuối cùng còn có xu thế hướng tới hoa tâm nơi sâu nhất.
Lạc Bạch chỉ cảm thấy bản thân đang ở giữa nước và lửa, xúc cảm ở đầu lưỡi khiến mỗi tấc da thịt anh đều kích động đến run rẩy, lại vì không thể hoàn toàn phóng thích cơn khát, chỉ có thể dồn du͙© vọиɠ đến đầu lưỡi, càn rỡ ra vào âm huyệt.
Thịt trên vách động như gặp đại địch, dồn dập ngậm chặt hơn, Lạc Bạch tiến thoái lưỡng nan, ngón tay dài có kỹ xảo mà xoa xoa lên viên thịt nhạy cảm, ý đồ làm cho hoa huyệt đang khẩn trương thả lỏng.
Cách này dường như có chút hiệu quả, dần dần, sâu trong âm huyệt vọt ra dâʍ ŧᏂủy̠ ngọt ngào, làm trơn để anh ra vào, cũng giảm bớt khẩn trương của vách động.
Theo ngón tay dùng sức đánh vòng, xuân thủy ào ạt toàn bổ chảy vào đầu lưỡi anh, đều bị anh tham lam mυ'ŧ lấy.