Sao cô lại mềm như vậy.
Mịn màng như cánh hoa, không tì vết như mỹ ngọc. Đặc biệt là đối lập với hai vật lớn thô cứng của nó.
Nó muốn một ngụm nuốt cô vào, lại không nỡ, đành phải quấn lấy cô chặt hơn.
Côn ŧᏂịŧ chạm vào bắp chân, cọ tới cọ vài lần, dường như nóng lòng muốn giải tỏa, lại không có cách nào.
Bèn theo bản năng của giống đực, chậm rãi hướng lên trên, bò đến nơi ướŧ áŧ nồng nàn nhất kia.
Đầu nhỏ thử điểm nhẹ vào hoa châu xấu hổ giấu kín kia, lập tức khiến hoa châu run rẩy, nó tựa như tìm được thú vui, vươn đầu lưỡi liếʍ một cái, hoa châu kia nào chịu được kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế, thân thể nho nhỏ dựng lên, ngẩng đầu.
Tựa như muốn nhìn thử xem là ai can đảm dám trêu đùa cô.
Đó chính là nguyện vọng của bạch xà.
Một ngụm ngậm lấy hoa châu dựng đứng, lưỡi nhỏ cuốn thật chặt, thỉnh thoảng mυ'ŧ một cái, dường như nếm được món ăn trân quý, hận không thể nuốt trọn, lại muốn tỉ mỉ nhấm nháp, đành không thể làm gì khác hơn là ngậm lấy, trêu đùa đến mức hoa huyệt khép kín kia ướŧ áŧ từng trận.
Ấu Nghi không thể tự chủ, từ đầu đến cuối chỉ có thể trơ mắt nhìn bạch xà ghê tởm kia làm điều xấu trên người mình.
Thân thể chưa bao giờ bị người khác chạm vào bị thân rắn lạnh như ngọc lướt qua, trên da thịt hiện lên từng dấu hồng nhạt, thân thể mềm mại không khống chế được mà run nhè nhẹ.
Bạch xà dường như biết cô sợ, đuôi rắn nhẹ nhàng quấn lấy mắt cá chân cô, vuốt ve qua lại, giống như đang an ủi cô.
Ngoài dự đoán, Ấu Nghi không còn sợ hãi nữa, trong lòng cô nghi hoặc, rốt cuộc là bạch xà làm pháp thuật hay là trong mơ bản thân cũng trở nên dâʍ đãиɠ phóng túng?
Bạch xà không cho cô thời gian tự hỏi, ăn xong hoa châu nhỏ, nó không thỏa mãn với việc chỉ lướt qua, lưỡi rắn đẩy vào cửa thành khép chặt, nhẹ nhàng di động trên dưới.
Ý đồ rõ ràng, nó muốn đi vào bên trong hoa huyệt của cô.
Chạng vạng, ánh nắng chiều đầy trời, trong sân yên tĩnh, hoa tử đằng buông xuống, cô gái nhỏ nằm ngửa thoải mái trên ghế mây, hai chân nhỏ bé trắng noãn tách ra, tạo thành độ cong mê người khiến người ta đỏ mặt.
Chiếc qυầи ɭóŧ gấu nhỏ đáng yêu không biết tại sao lại thành hai mảnh giữa không trung, vô cùng đáng thương treo giữa hai chân cô gái nhỏ, hoa huyệt phấn hồng non mềm lộ ra bên ngoài, giống như một khối đậu hũ cực mềm cực mịn, chạm vào sẽ nát.
Đáng tiếc không có người thương hương tiếc ngọc, một con bạch xà nấn ná giữa hai chân cô gái nhỏ, cái đầu chống ở hai cánh hoa môi khép kín liếʍ láp qua lại, từ từ dẫn ra nước ngọt sâu trong mật động, bị nó chờ đợi hồi lâu uống hết toàn bộ.
Đầu lưỡi đỏ tươi kiên nhẫn liếʍ nụ hoa mẫn cảm co rúm lại, cuối cùng bị nó liếʍ ra một khe hở nhỏ, mị thịt bên trong quay cuồng, từng tấc mất hồn, nghĩ cũng biết sau khi đi vào sẽ bị cắn gϊếŧ như thế nào.
Nghĩ đến đây, đuôi rắn thậm chí còn vì vậy mà kích động quơ quơ.
Đầu lưỡi dài nhỏ tiếng vào đường hầm, tùy ý ngao du bên trong.
Vừa tiến vào, vách thịt non mềm vì lần đầu tiên tiếp xúc với vật lạ mà mẫn cảm co rút lại, xoắn chặt vật lạ cắm vào, suýt chút nữa thần hồn của nó bị bỏ lại bên trong.
Thật chặt, thật non, thật mềm.
Còn có hơi ướŧ áŧ, giống như cánh hoa dính đầy sương sớm, dụ hoặc người đến ngắt.
Bị bản năng thúc đẩy, đầu lưỡi của bạch xà dùng chút lực, hơi lui về phía sau, rồi lại lần nữa bắt đầu tấn công, không ngừng khuấy động mị thịt căng chặt, luân phiên như vậy vài lần, rất nhanh đã thuần phục được hoa huyệt yêu kiều.
Không còn đòi mạng hút cắn nó, mà là dịu dàng bám vào, tỉ mỉ kỹ cắи ʍút̼ từng tấc đầu lưỡi.
Bạch xà thả lỏng thân thể, phóng túng bản thân thỏa thích liếʍ hút hoa huyệt non mềm của cô gái nhỏ, lưỡi rắn đảo qua mọi điểm mẫn cảm trên vách động, hoặc nhẹ hoặc nặng, hoặc chậm hoặc nhanh, có khi dồn dập liếʍ vài lần rồi buông ra, có khi lại khẽ chạm vào từ từ vân vê, ngọc cự còn nghênh lên, thân thể mềm mại càng thêm run rẩy, trong chớp mắt tiếp theo, chỗ sâu nhất trong hoa tâm phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ lần hai, hoa trì mẫn cảm phình lên.
Trong dao trì ngọc lộ quỳnh tương dần tràn đầy, làm bạch xà vô cùng vui mừng, ngẩng đầu nhỏ lên cuốn toàn bộ dâʍ ɖị©ɧ của cô gái nhỏ vào đầu lưỡi rồi nuốt xuống.
Liếʍ xong âm huyệt non mềm, bạch xà chậm rãi rời khỏi nơi ấm áp siết chặt, đầu nhỏ dựa vào da thịt trắng mịn ở mặt trong đùi của cô gái nhỏ, chưa đã thèm quét đầu lưỡi, tựa hồ lại muốn thêm lần nữa.
Có thể thấy được thân thể cô gái nhỏ mềm mại suy yếu, trong mắt dường như có ánh lệ, như hai ngôi sao rơi ở chân trời, xinh đẹp mê người, lại yếu ớt dễ vỡ.
Bạch xà dừng lại một lát, dường như không đành lòng, thân rắn uốn lượn lên, bò qua eo thon, lướt qua chiếc bụng nhỏ bằng phẳng của cô gái nhỏ, cuối cùng dừng ở phần ngực nhô lên của cô.
Đầu nhỏ nhẹ nhàng tiến về phía trước, cọ vào khuôn mặt non mềm của cô, lành lạnh, mềm mềm, khiến Ấu Nghi nghĩ tới bộ dạng của Niên Niên mỗi lần làm nũng, nằm dưới chân cô lộ ra cái bụng tròn vo để cô vuốt ve.
Đây cũng là đang... Làm nũng với cô?
Nhưng một giây sau, nó lại làm Ấu Nghi bác bỏ sự ngây thơ của mình.