Phu Quân Rồng

Chương 3: Cảnh xuân trong mơ (H)

Ấu Nghi trơ mắt nhìn bạch xà biến mất, ngơ ngác đứng yên hồi lâu không có phản ứng.

Mãi đến khi bà ngoại ôm con mèo vàng lớn đi tới, nhìn miệng giếng cổ kia, nghi ngờ nói:

"Giếng này mở ra khi nào nhỉ?"

"Meo meo..."

Kèm theo là hai tiếng mèo kêu lười biếng.

Niên Niên nhanh nhẹn nhảy khỏi lòng ngực của bà cụ, tựa như muốn tới gần miệng giếng kia, lại giống như ngửi được hơi thở kỳ lạ, toàn bộ thân mình co lại cong lên, là tư thế phòng ngự khi mèo gặp phải kẻ địch.

Bà ngoại đi tới, nhặt đồ che miệng giếng bị rơi ở kế bên, một lần nữa trùm lên giếng cổ.

Lúc này Niên Niên mới dịu lại, chậm rãi đi tới bên cạnh cô chủ nhỏ.

Cái đầu đầy lông cọ cọ vào cẳng chân Ấu Nghi, sự mềm mại ngứa ngáy từ chân len vào đáy lòng, kéo lý trí đã mất tận cuối chân trời trở lại.

"Niếp Niếp ngẩn người gì vậy?"

Bà ngoại chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của cháu gái, quan tâm hỏi cô.

"À... Không có gì ạ... Không có gì ạ."

Ấu Nghi day day trán, lúc này ánh mặt trời cực gắt, không hề cố kỵ chiếu vào má cô gái nhỏ, đến lông tơ cũng có thể nhìn rõ, giống như quả đào hồng sắp rơi nhưng lại không rơi, vô cùng mịn màng.

Cầm lấy bình tưới nhỏ vẫn còn độ ấm, Ấu Nghi tưới nước cho gốc hồng cuối cùng.

Chắc là bản thân vừa mới thi xong, trong lòng ngổn ngang, chưa giải tỏa được nên mới nhất thời bị hoa mắt.

Lúc con người gặp được chuyện mà bản thân không thể dùng cách bình thường để giải quyết, vẫn luôn chọn cách lảng tránh hoặc là dùng lẽ thường để lừa gạt bản thân.

Ấu Nghi quyết định thuận theo tự nhiên.

Chạng vạng, cô gái nhỏ nhàn nhã nằm trên ghế mây ở sân sau, một quyển sách che khuôn mặt lại.

Niên Niên nằm trên xích đu được làm riêng cho nó, đang ngủ hình chữ X, bốn móng vuốt hướng lên trời, chỉ có cái đuôi thỉnh thoảng quét qua hoa tử đằng.

Ấu Nghi đang ngủ, lần này, cô lại có một giấc mơ càng thêm không thể tưởng tượng nổi.

Cô vẫn là ngồi dựa vào ghế mây kia, dây thừng dài treo trên giàn hoa tử đằng, gió nổi lên, ghế mây cũng đong đưa theo, một mảnh màu trắng lặng yên không tiếng động từ giếng bên cạnh bò tới.

Vòng qua những bụi hoa hồng rậm rạp, lướt qua Niên Niên ngủ say, đuôi rắn nhẹ nhàng chạm vào đuôi mèo, Niên Niên bất an meo lên một tiếng, con mèo luôn hoạt bát hiếu động kia, lúc này lại không tỉnh.

Mảnh màu trắng kia tới dưới chân cô.

Hai chân Ấu nghi lơ lửng trên không, trên mũi chân thả lỏng vắt một đôi giày, hơn nửa mu bàn chân lộ ra ngoài, đầy đặn trắng trẻo, theo ghế mây đong đưa, tựa như sự dụ hoặc không thể bắt lấy.

Bạch xà nâng thân thể lên, dần dần tiến về phía trước, đầu nhỏ chạm vào mắt cá chân cô, cọ cọ dường như vô cùng thân thiết.

Cảm giác lành lạnh từ mắt cá chân truyền đến, Ấu Nghi muốn lùi, lại phát hiện bản thân không thể dùng chút lực nào.

Bạch xà kia vươn chiếc lưỡi đỏ tươi hẹp dài ra, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ mu bàn chân cô, cô kinh sợ run lên, ngược lại bị nó cuốn càng chặt.

Thân rắn linh hoạt có lực từ từ hướng lên trên, quấn lấy toàn bộ cẳng chân cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như vô cùng hưởng thụ làn da ấm áp của cô gái nhỏ. Từ xa nhìn lại, dường như chỉ là một sợi dây quấn quanh chân cô, không hề có chút đáng sợ nào.

Qua một lúc, đầu nhỏ dừng lại, dường như là hạ quyết tâm, tiếp tục hướng về váy của cô gái nhỏ mà tìm kiếm.

Vảy lạnh xẹt qua đùi cô, sự tê dại ngứa ngáy chưa từng có truyền tới tận đáy lòng, làm cho hoa huyệt của cô hơi ướt.

Phản ứng xấu hổ này làm Ấu Nghi muốn khép chặt hai chân, nhưng trong mơ tựa như vẫn luôn có một lực lượng khống chế cô, khiến cô không thể cử động.

Cô chỉ có thể dựa vào ghế mây, để mặc nó.

Khứu giác của bạch xà vô cùng nhạy bén, ngửi được mùi hương ngọt ngào của cô gái nhỏ, vô cùng kích động, ngay cả thân rắn cũng run lên, đầu rắn tìm kiếm nơi phát ra mùi hương, nhẹ nhàng đẩy tới nơi đã ướŧ áŧ bị chiếc qυầи ɭóŧ ngăn trở.

Nó vươn lưỡi rắn ra liếʍ liếʍ, đáng tiếc bị lớp vải dệt ngăn trở, nước với hương thơm nồng nàn gần trong gang tấc, lại không thể thưởng thức.

Chiếc qυầи ɭóŧ gấu nhỏ màu trắng của cô gái vô cùng đáng yêu, lúc này con gấu nhỏ kia như đang cười nhạo nó.

Chẳng biết tại sao, Ấu Nghi vậy mà lại cảm nhận được hiện tại nó đang nóng vội.

Đầu nhỏ không có quy tắc nào mà xem xét khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được chỗ đột phá, nó có chút ảo não, đuôi rắn cũng bất an quơ quơ.

Dường như để hả giận, nó há miệng nhỏ ra, nhẹ nhàng cắn một cái lên da đùi non mềm của cô gái nhỏ.

Cuối cùng lại sợ cô đau, vươn lưỡi rắn ra cẩn thận liếʍ trấn an.

Lúc này lại khiến cho nó phát hiện ra nơi đột phá, răng nanh cắn mép qυầи ɭóŧ của cô, muốn kéo xuống.

Nhưng chiếc quần này thiết kế thật là kỳ quái, một mảnh nhỏ như thế lại bao bọc toàn bộ cái mông cô, nó cắn hồi lâu cũng không thể nào kéo xuống được, vậy thì chỉ có thể cùng cách khác.

"Ca ca ca ---"

Tiếng cắn rất nhỏ truyền ra, bạch xà lại từ đáy quần cắt qυầи ɭóŧ của cô thành hai nửa!

Trân châu nhỏ thẹn thùng giấu giữa hoa môi, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, màu hồng nhạt, nhìn đến hai cậu nhóc dưới bụng bạch xà chậm rãi dựng thẳng lên, phách lối cọ vào da thịt mềm mại của cô.