Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều

Chương 14: Đả vương

Trong hẻm nhỏ, đèn đường mờ tối lại cách nhau khá xa, nhưng tia sáng le lói ấy lại chiếu rọi đáy lòng u ám của Hạ Chi Nam.

Bà cụ lo cô sợ, trước sau vẫn luôn nắm chặt tay cô, dắt người chậm rãi tiến về phía trước.

“Có phải việc đêm nay đã khiến cháu sợ không?” Thím Trương ôn tồn hỏi.

Hạ Chi Nam cũng thành thật trả lời, “Có chút ạ.”

“Thị trấn này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, dân phong đa số thuần phác, nhưng không có nghĩa là không có người xấu, không có những hoạt động lén lút ngấm ngầm.”

Cô có hơi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía thím Trương.

Đôi mắt thím Trương rất sáng, lúc nói chuyện mặt mày hớn hở, “Lời người ta nói, cháu đừng để trong lòng, chuyện đêm nay cháu làm rất tốt, cũng rất dũng cảm, bà già thím đây thật lòng ủng hộ cháu, dùng cách khen ngợi của đám trẻ tuổi các cháu thì thím sẽ cho cháu một like!”

Hạ Chi Nam trải qua một đêm nhấp nhô thấp thỏm, bản thân ở nơi tha hương, một mình không ai giúp, chỉ một chút ấm áp cũng dễ dàng lay động trái tim cô.

“Cảm ơn thím.”

Thím Trương thấy rõ hơi nước mờ mịt trong đáy mắt cô bèn đổi đề tài, “Va ly có nặng không, để thím xách giúp nhé?”

“Không nặng ạ, tự cháu làm được.”

Đoạn đường này không dài, hai người thím một lời cháu một câu, tự dưng có vài phần thích ý.

“Vẫn chưa hỏi, cháu từ đâu đến đây?”

“Thành phố Bắc ạ.”

“Ôi chao, đó là thành phố lớn rồi.”

Hạ Chi Nam mím môi cười, ngẩng đầu nhìn đèn đường, “Đồng Diêu cũng rất tốt, sau khi tới nơi này, lòng cháu yên bình hơn hẳn.”

Thím Trương hơi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.

“Bởi vì sức khỏe cháu không được tốt, bác sĩ kiến nghị cháu nên đổi nơi yên tĩnh dưỡng bệnh.” Cô giải thích.

“Vậy cháu đến đúng chỗ rồi.”

Thím Trương sang sảng cười to, “Người Đồng Diêu thím không nhiều tiền, nhưng được cái người lớn lên ở vùng đất Giang Nam này, sức khỏe đều tốt, cháu xem thím đã hơn 50 mà bước đi vẫn như bay đó thôi.”

Hạ Chi Nam cười không nói, ngày đó hai người va chạm, cô suýt bị đâm bay cơ mà.

Hai người im lặng trong chốc lát, không biết thím Trương nhớ tới cái gì, buông tiếng thở dài nặng nề, “Thành phố lớn tuy rằng phồn hoa, nhưng áp lực cũng lớn, sống rất mệt mỏi. Hai đứa nhỏ nhà thím đều tốt nghiệp đại học rồi xây dựng gia đình trong thành phố, mấy năm nay thường xuyên gọi điện thoại bảo thím đến thành phố hưởng phúc, bọn nhỏ có lòng hiếu thảo, thím biết nhưng thím ở chốn nhỏ này lâu rồi, ra ngoài không quen. Lại nói, thím vất vả nuôi chúng nó lớn khôn, lớn tuổi rồi còn phải bế con cho chúng nó, thím đâu có ngốc.”

“Có điều tránh được mùng một, không tránh được...”

“Bà ơi, bà về rồi!”

Tiếng con nít oang oang trong đêm khuya tĩnh lặng, một cục tròn vo chạy vụt ra từ trong viện, thình lình gào lên một tiếng, hại thím Trương giật mình lùi về phía sau hai bước, che ngực định thần.

“Đêm hôm khuya khoắt, muốn dọa chết bà hả thằng nhóc này?”

Bà cụ trừng mắt, lẩm bẩm một câu, ánh mắt sâu kín rơi trên người Hạ Chi Nam, bất đắc dĩ than, “Đấy cháu xem, đây chính là mười lằm đó.”

Ánh đèn sáng ngời bên ngoài chiếu rọi tiểu viện, nhóc mập đứng ở trước mặt không biết đang ăn vụng cái gì, môi sưng lên, nhìn như trúng độc, tuy nói đường nét có chút khác biệt, song cô vẫn nhận ra. Hạ Chi Nam cong môi cười, không nhịn được hỏi ra miệng.

“Em là... Đả Vương*?”

Đây không phải là nhóc mập sáng sớm hai hôm trước khí phách ném bay hai oắt con bên bờ sông sao?

*Đả Vương: Vua đánh nhau

..........