Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều

Chương 13: Bóng đè

Ba đồng chí cảnh sát đang đứng trong đại sảnh nhà khách hỏi chuyện.

Nhân viên nhà khách bị bắt là một người đàn ông tầm 30 tuổi, vóc dáng không cao, thân hình nhỏ gầy, đeo kính đen, cằm gồ ghề lồi lõm đều là mụn ấn.

Cũng không biết đồng chí cảnh sát hỏi gì, người đàn ông đang ngồi trên ghế đột nhiên kích động lao về phía đối diện, một vị cảnh sát nhanh tay giữ chặt, hai vị còn lại vội vàng tiến lên đàn áp, trở tay đeo còng số tám cho gã.

Người đàn ông bị đè không dậy được, hai mắt đỏ đậm, cất giọng nói tiếng phổ thông sứt sẹo, miệng toàn lời ô uế.

“Cô ta ăn mặc như vậy còn không phải là muốn quyến rũ đàn ông sao? Chính là loại mặt hàng ở bên ngoài chỉ mất khoảng một nghìn tệ là mua được một đêm, bố đây nhìn trúng cô ta là nể mặt cô ta, cô ta còn giả vờ thanh cao cái gì?”

“Câm miệng, thành thật chút!” Vị cảnh sát trẻ tuổi nghe mà nhíu mày.

Gã không hề có ý hối cải, ngược lại thẹn quá thành giận, “Mụ già thối, mày còn dám báo cảnh sát, mày cứ chờ xem tao có thọc chết mày hay không!”

Cảnh sát quát một tiếng, “Còn không câm miệng cho tôi!”

Hạ Chi Nam ngồi trên ghế dài, sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay vô thức cào vào thành ghế.

Cách tầm hai ba mét, người đàn ông bị đàn áp ngã trên đất dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm cô, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng thẩm thấu vào da đầu, cả người như bị ném vào hầm băng địa ngục.

Khoảnh khắc đó, thứ cô nhìn thấy không phải là ánh mắt thù hằn của người đàn ông mà là đám bóng đè cô tự nhận là không nhìn thấy nhưng trước sau luôn như hình với bóng với cô.

Hai đồng chí cảnh sát áp giải người đàn ông lên xe, để lại một vị đi về phía cô.

“Cô gái, phiền cô theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến lấy lời khai.”

“Được.” Giọng cô nhẹ bẫng như sắp hóa thành hư không.

Đúng lúc này, một người đột nhiên xuất hiện trước mặt, tựa như lá chắn, ngăn cách mọi đau đớn công kích cô lúc này.

Đôi tay kia già nua, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lòng bàn tay rất ấm, hoàn chỉnh bao bọc lấy bàn tay lạnh ngắt của cô.

Hạ Chi Nam hoảng hốt ngước mắt, đυ.ng phải gương mặt hiền từ phúc hậu của thím Trương.

“Cô gái, cháu còn nhớ thím không?”

Vài lọn tóc lòa xòa trước trán che đi cặp mắt rót đầy sương mù, chỉ thấy cô khẽ gật đầu.

“Thím Trương.”

Hai ngày trước bọn họ mới gặp nhau, tuy chỉ là bèo nước tương phùng, song lúc này lại thấy thân thiết đến lạ.

Bà ở bên ngoài nghe được đại khái, đám người dần tản đi, thấy cô gái trẻ ngồi lẻ loi ở đó, thật đáng thương.

“Cháu không quen nơi này, lại không biết nói tiếng địa phong, nếu không để ý, để thím đến cục cảnh sát với cháu một chuyến.”

Hạ Chi Nam nghe mà l*иg ngực nóng ran, nhưng lý trí không cho phép cô làm phiền người khác, “Cảm ơn thím, mình cháu đi được.”

Hiển nhiên trong lòng bà cụ có lo lắng, bà thân thiết kéo cô đứng dậy, thấy chiếc sườn xám mỏng manh trên người cô còn cởϊ áσ khoác lên cho cô: “Cô nhóc, ra ngoài một mình có người quen giúp đỡ vẫn tốt hơn, đừng khách khí với thím.”

Thím Trương đã nói vậy cô cũng không tiện nói thêm gì, đôi mắt long lanh, nói một tiếng cảm ơn.

*

Chờ bọn họ rời khỏi cục cảnh sát đã 3 sáng.

Căn cứ vào chứng cứ thu thập được, hành vi của gã đàn ông kia đã vi phạm pháp luật, bị giữ lại cục cảnh sát và phạt tiền.

Cảnh sát đưa cô về nhà khách, thím Trương cùng cô về phòng lấy hành lý.

“Nơi này không thể ở, đêm nay cháu cứ tới chỗ thím ở tạm một đêm đi, ngày mai lại tính.”

Bà cụ không thân không thích lại giúp cô nhiều như vậy, Hạ Chi Nam vô cùng cảm kích.

“Thím Trương, đêm nay đã làm phiền thím quá rồi, cháu nghĩ vẫn nên...”

“Giờ này bên ngoài tối lửa tắt đèn, một bóng người cũng không nhìn thấy, cháu muốn ngủ ngoài đường cái sao?”

Hạ Chi Nam không biết phải nói gì, chỉ có thể nở nụ cười đáp lại.

“Nghe thím đi, không ăn thịt cháu đâu mà sợ.”

Hạ Chi Nam bị giọng điệu dí dỏm của bà chọc cười, không thoái thác nữa.

Ngài mai làm thế nào để ngày mai tính, cứ giải quyết chuyện đêm nay đã.

............