Tiểu Mỹ Nhân Tự Ti Nhạy Cảm

Chương 2-4: Tiểu Tưởng nhìn lén Đồng Đồng tắm

Trong giấc mơ của Tưởng Ngộ Tinh, gương mặt và biểu cảm của Đồng Mặc cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng sinh động, cho đến một ngày nào đó, ý nghĩa của giấc mơ này đã hoàn toàn thay đổi.

Trong giấc mơ của Tưởng Ngộ Tinh, Đồng Mặc vốn hèn nhát đã trở nên thân mật ôm lấy vòng eo của hắn, gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết đơn thuần ngoan ngoãn dán lên ngực hắn, một giây tiếp theo, Đồng Mặc lại ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn bằng đôi mắt to tròn đen láy ướt nhẹp.

"Tưởng Ngộ Tinh, mặt của cậu bị chảy máu rồi. . . Tôi xử lý giúp cậu nhé."

Giọng nói của Đồng Mặc cực kỳ mềm mại dịu dàng, hình ảnh mơ hồ vô hình ban đầu cũng dần dần trở nên rõ ràng.

Bản thân Tưởng Ngộ Tinh ở trong giấc mộng trở nên cứng đờ sau khi nhìn thấy dáng vẻ khác với thường ngày của Đồng Mặc, cậu đang tùy tiện dán sát lên người hắn, chậm rãi vươn bàn tay mảnh mai trắng như tuyết ra, nhẹ nhàng chạm vào hai má của hắn, một giây sau đó, người trước mặt lập tức nhón chân lên, bàn tay đặt trên gò má khiến hắn cúi đầu xuống, nơi miệng vết thương trên mặt truyền tới một cảm giác ướŧ áŧ.

Đồng Mặc đang nhẹ nhàng liếʍ láp vết thương của hắn.

Đầu óc của Tưởng Ngộ Tinh phát ra một tiếng nổ vang trời, hơi nóng xông lên cơ thể của hắn gần như ngay lập tức.

Hắn giống như một khúc gỗ cứng ngắc, ngây ngốc đứng ở đằng kia mặc cho người ở trong ngực dịu dàng liếʍ láp giúp hắn, cho đến cuối cùng, "Xử lý xong rồi" Đồng Mặc mới buông hắn ra, gò má trắng như tuyết của cậu cũng trở nên đỏ bừng giống như một giấc mộng khiến cho hắn cảm thấy rung động lòng người.

"Muốn hôn." Trong thực tế, Đồng Mặc tuyệt đối không thể nói ra những lời như vậy, nhưng bây giờ, cần cổ nhỏ nhắn trắng như tuyết đang lộ ra một đường cong mê người, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hướng thẳng về phía hắn, trong đôi mắt to tròn đen láy tràn đầy sự khao khát vô hạn, cậu yếu ớt bĩu môi dính một chút máu về phía hắn.

Tưởng Ngộ Tinh thừa nhận mình thật sự bị mê hoặc rồi.

Nhưng ngay lúc cuối cùng Tưởng Ngộ Tinh không nhịn được mà quyết định hôn lên đôi môi của Đồng Mặc, thì hắn tỉnh mộng.

Và sự hưng phấn khác thường nơi đũng quần cuối cùng cũng khiến cho Tưởng Ngộ Tinh không thể trốn tránh.

Những tưởng tượng thuần khiết ban đầu cuối cùng bị du͙© vọиɠ ướŧ áŧ lấp đầy.

Bất kể là việc đổi chỗ ngồi hay là xin ở nội trú, thì cho tới bây giờ những chuyện này đều không phải là cử chỉ vô tình, mà đó chính là mưu đồ đã lâu.

Về phần tại sao Tưởng Ngộ Tinh không tiếp xúc quá nhiều với Đồng Mặc, không phải là do hắn không có hứng thú với cậu, mà là do hắn không dám.

Tưởng Ngộ Tinh sợ mình không nhịn được, mặc dù bây giờ sức nhẫn nại của hắn đã sắp sụp đổ.

Vốn dĩ Tưởng Ngộ Tinh còn tưởng rằng hắn vẫn có thể tiếp tục nhẫn nhịn thêm một chút nữa, nhưng kể từ khi ở chung ký túc xá với Đồng Mặc, hắn phát hiện nhẫn nại thật sự là một việc khó khăn nhất trên ở thế giới này. Vào buổi tối đầu tiên khi ở chung, chỉ cần nghe thấy tiếng Đồng Mặc đi tắm thì hắn cũng đã trở nên hưng phấn đến mức sắp mất khống chế.

Vốn dĩ lúc đầu Tưởng Ngộ Tinh còn định nhẫn nại, mỗi đêm đều trở về rất muộn, nhưng sau khi trở về, hắn liền không nhịn được mà đứng ở trước giường của Đồng Mặc và dùng ánh mắt tham lam khát vọng để nhìn cậu một hồi lâu, nhưng hắn cảm thấy dù có nhìn ngắm thế nào cũng không đủ, mà càng về sau, điều này đã không thể thỏa mãn du͙© vọиɠ yêu thương dần dần bành trướng của hắn.

Cho đến một lần, hắn bất ngờ gặp phải Đồng Mặc đang tắm.

Ngày hôm đó bị cắt nước, Đồng Mặc đi lấy nước từ phòng đun nước sôi ở dưới lầu, điều này cũng khiến cho Tưởng Ngộ Tinh cho rằng trong phòng tắm không có người.

Kết quả ngay khi Tưởng Ngộ Tinh vừa mở cửa ra, hắn đã lập tức nhìn thấy cảnh tượng ướŧ áŧ khiến cho mạch máu của hắn chảy nhanh hơn.

Lúc trước vì tránh xảy ra những chuyện không thể kiểm soát, cho nên Tưởng Ngộ Tinh vẫn luôn cưỡng ép mình không để ý đến cảnh tượng phía dưới cổ của Đồng Mặc, nhưng lần này, một bức tranh thanh cao đơn thuần không chút che giấu hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn một cách đột ngột.

Lúc ấy, Đồng Mặc đang nhắm mắt gội đầu, tiếng mở cửa đột ngột cũng dọa cậu giật mình, mặc dù rất xấu hổ, nhưng đều là con trai, ban đầu Đồng Mặc còn có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó cậu cũng nhanh chóng bình phục tâm trạng, nhưng thời gian cánh cửa mở ra lại quá lâu.

Ngay khi Đồng Mặc muốn nói gì đó, thì cánh cửa lại bị đóng sầm lại một cách đột ngột, lực mạnh đến mức nước trong xô bên cạnh chân Đồng Mặc cũng bị chấn động và lộ ra những gợn sóng lăn tăn.

Đồng Mặc ở bên trong cánh cửa sẽ mãi mãi không biết rằng cảnh tượng này đã mang đến cho Tưởng Ngộ Tinh một sự kích động rất lớn.

Mà cũng từ giờ khắc này, cuối cùng con mãnh thú đang được giam giữ ở trong lòng Tưởng Ngộ Tinh cũng bắt đầu ầm ĩ xé toạc chiếc l*иg.

Tư thế giữ cửa của cậu thiếu niên vô cùng thuần thục, l*иg ngực của hắn phập phồng vì hưng phấn tột độ, mặc dù trên mặt hắn đã lộ vẻ không thể kìm nén được nữa, nhưng chiếc điện thoại di động trên tay vẫn luôn vững vàng, với chiếc camera độ nét cao, nó có thể chụp lại hoàn chỉnh mọi thứ ở bên trong cánh cửa .

Đồng Mặc sẽ mãi mãi không biết rằng, Tưởng Ngộ Tinh đã nhìn lén cậu bằng dáng vẻ biếи ŧɦái như vậy bao nhiêu lần.