Tưởng Ngộ Tinh thẳng thừng nhìn chằm chằm vào thân thể mảnh mai trắng như tuyết ở bên trong cánh cửa, hơi thở của hắn trở nên nặng nề hơn, dươиɠ ѵậŧ dưới háng đã bắt đầu nhô lên rất cao, đẩy chiếc quần đồng phục học sinh thành một đường cong khả quan.
Trong đôi mắt màu hổ phách toát ra ánh sáng tham lam giống như dã thú, tầm mắt nóng bỏng của Tưởng Ngộ Tinh không ngừng lướt qua đầṳ ѵú trắng mịn và dươиɠ ѵậŧ hồng phấn dưới háng của Đồng Mặc, nước miếng không ngừng tiết ra, yết hầu của hắn cũng không ngừng trượt lên trượt xuống.
Rất trắng, rất mịn màng. Bộ não hưng phấn của Tưởng Ngộ Tinh không ngừng vang vọng hai chữ này.
Đồng Mặc có thể không nhớ, cậu đã từng cho Tưởng Ngộ Tinh một cái băng cá nhân.
Tưởng Ngộ Tinh vẫn luôn rất hồ đồ, hắn biết rằng sau này mình sẽ bị đưa ra nước ngoài để du học, cho nên hắn không quá quan tâm đến mọi thứ ở trường trung học, bất kể là những người xung quanh hay điều gì khác.
Nhưng vẫn luôn có những kẻ không có mắt muốn tới trêu chọc hắn, cho nên hắn chỉ có thể trả lại gấp đôi.
Mà gia cảnh sâu sắc vững chắc cũng khiến cho hắn càng trở nên không sợ hãi, nếu nói lúc đầu hắn đánh nhau với người khác chỉ là để tự vệ, thì sau này nếu hắn nhìn thấy ai không vừa mắt thì hắn sẽ lập tức đánh người đó giống như kẻ lưu manh.
Ấn tượng đầu tiên đối với Đồng Mặc cũng là khi hắn vừa trừng trị một đám người khiến hắn không vừa mắt.
Đó là thứ sáu, vốn dĩ Tưởng Ngộ Tinh tưởng rằng mọi người trong lớp đã về hết, vì vậy hắn chậm rãi bước vào phòng học, một lúc sau mới định rời đi, kết quả khi hắn vừa bước vào cửa, hắn đã đυ.ng phải Đồng Mặc đang đi ra ngoài.
Thậm chí Tưởng Ngộ Tinh đã dành một thời gian dài để nhớ lại xem có một người như vậy ở trong lớp hay không, nhưng sau nhiều lần hồi tưởng lại mà không có kết quả, cuối cùng hắn cũng từ bỏ.
Đồng Mặc cũng bị dọa giật mình khi nhìn thấy Tưởng Ngộ Tinh, đôi mắt đen tròn mở to giống như một chú thỏ con đang sợ hãi.
Dáng dấp của cậu trông rất đáng yêu.
Tưởng Ngộ Tinh nghĩ đến hình dáng của cậu bằng vẻ mặt vô cảm.
Ngay khi Tưởng Ngộ Tinh nghiêng người đi vào trong phòng, Đồng Mặc lại đột nhiên rụt rè gọi hắn đứng lại: "Tưởng, Tưởng Ngộ Tinh. . ."
Tưởng Ngộ Tinh dừng lại, sau đó xoay người nhìn người cách đó vài bước bằng vẻ mặt vô cảm, hiển nhiên Đồng Mặc đã dùng hết tất cả dũng khí để gọi hắn đứng lại, biểu cảm của cậu trông rất căng thẳng, dưới cái nhìn soi mói của Tưởng Ngộ Tinh, đôi môi đỏ mọng khép mở nhiều lần của cậu cuối cùng cũng nói ra một câu: "Mặt của cậu bị chảy, chảy máu rồi, xử lý một chút đi."
Vốn dĩ Đồng Mặc định làm như không nhìn thấy mà rời đi, thế nhưng vết máu này thật sự quá chói mắt, Đồng Mặc không ngừng do dự, sau đó cậu mới lấy hết dũng khí để gọi đối phương đứng lại.
Máu? Tưởng Ngộ Tinh vươn tay lau thử, ngay sau đó mu bàn tay trắng nõn lập tức nhuốm màu máu, có lẽ hắn đã bị trầy xước do đánh nhau vào lúc nãy, nhưng hắn không có để ý, dù sao trước kia hắn còn bị thương nặng hơn như vậy, cho nên một vết trầy xước nhỏ bé này chẳng đáng là gì.
"Nếu. . . Nếu cậu không ngại, thì dùng cái này đi." Có lẽ là ánh mắt của Tưởng Ngộ Tinh khiến cho người cảm thấy bị áp bức quá mạnh mẽ, cho nên gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Đồng Mặc cũng trở nên căng thẳng đến mức đỏ bừng, cậu cho rằng sự im lặng của Tưởng Ngộ Tinh chính là do hắn không biết nên xử lý như thế nào, vì vậy cậu kéo khóa balo rồi móc ra một miếng băng cá nhân, sau đó tiến lên vài bước và đưa cho đối phương.
Đồng Mặc luôn cúi đầu trong suốt quá trình, cậu vốn không dám nhìn vào Tưởng Ngộ Tinh.
Mà bản thân Tưởng Ngộ Tinh cũng không biết có phải là do hắn bị vành tai đáng yêu dưới mái tóc đen trở nên đỏ bừng của người kia làm cho mê hoặc hay không, mà hắn lại thật sự đưa tay nhận lấy miếng băng cá nhân kia.
Mà sau khi đưa băng cá nhân xong, Đồng Mặc lập tức hốt hoảng rời đi, trong phòng học trống trải chỉ còn lại một mình Tưởng Ngộ Tinh đang ngây ngốc nhìn miếng băng cá nhân nho nhỏ ở trong tay.
Lâm Nhã Nhã bước vào trái tim của Đồng Mặc vào ngày thứ sáu đầy mưa đó, mà Đồng Mặc lại không biết, cậu đã lặng lẽ bước vào trái tim của người khác vào ngày thứ sáu đầy nắng đó.
Từ đó về sau, có lẽ là bởi vì miếng băng cá nhân kia, hoặc có lẽ là bởi vì vành tai đỏ bừng ẩn giấu ở dưới mái tóc đen mềm mại, cho nên Tưởng Ngộ Tinh đã bắt đầu chú ý tới Đồng Mặc.
Đối phương an tĩnh hiền lành, đôi mắt to tròn đen láy dễ dàng khiến cho người khác liên tưởng đến loài động vật ăn cỏ vô hại.
Mặc dù Tưởng Ngộ Tinh không biết sự sợ hãi vô hình ở trong lòng mình là cái gì, nhưng hắn không thể phủ nhận, đúng là hắn càng ngày càng chú ý đến Đồng Mặc.
Trong giấc mơ của hắn sẽ luôn hiện lên cảnh tượng xảy ra ở trong phòng học lúc hoàng hôn vào ngày hôm đó.