Bọn họ làm trên sô pha một lần.
Giang Triều đẩy Quan Chi Hoè vào góc sô pha, đùi của cô áp sát ngực, tiểu huyệt hồng hào hoàn toàn lộ ra ngoài, thuận tiện cho việc Giang Triều đâm thọc.
Quan Chi Hoè đã động tình từ lâu, tiểu huyệt phun một bãi nước, trộn lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Giang Triều, theo rãnh mông chảy xuống sô pha.
Sô pha nhà Giang Triều rất đắt tiền.
Lúc đầu cô không biết, có một lần cô đang xem quần áo hàng hiệu trên một trang web để tìm linh cảm cho bản thảo thiết kế của mình, cô vô tình ấn vào nhìn thấy nó.
Một chiếc ghế sô pha có giá sáu con số nhân dân tệ.
Quan Chi Hoè nghĩ đến chiếc sô pha bị hỏng trong nhà bà ngoại, lúc đó cô học tiểu học, bà dẫn cô ra chợ second-hand, ông chủ ra giá 500 tệ, bà ngoại còn mặc cả 200 tệ.
Cuối cùng hai bà cháu vui vẻ gọi xe ba gác chở sô pha về nhà, cho dù bây giờ Quan Chi Hoè nằm trên chiếc sô pha đó thì cô vẫn có thể cảm nhận được hôm đó bà vui đến mức nào.
Khi đó cô không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình bị Giang Triệt đè lên sô pha có giá sáu con số, làʍ t̠ìиɦ trên đó.
Quan Chi Hoè không chịu nổi nữa, cô liên tục cầu xin Giang Triều: “Đổi...Tư thế, chân, đau quá...Ô...”
Quả nhiên Giang Triều đã mất trí, hai mắt đỏ hoe, mặc dù bật điều hoà nhưng mồ hôi trên trán vẫn không ngừng rơi xuống ngực Quan Chi Hoè.
Dường như anh không nghe thấy lời Quan Chi Hoè nói, chỉ ở tư thế này, cắm mấy trăm lần mới rút ra, áp sát bên ngoài sưng tấy, bắn tinh.
Nhưng khói súng không hề kết thúc khi Giang Triều xuất tinh.
Anh ôm Quan Chi Hoè đi vào trong phòng tắm.
Phòng tắm trong phòng ngủ của Giang Triều rất rộng, trang bị một bồn tắm lớn có thể đủ cho ba người nằm trong đó.
Trước kia Quan Chi Hoè thích bồn tắm này nhất, nhưng lần này thì khác, Giang Triều giống như nổi điên, bóp mông cô trong bồn tắm đầy nước ấm, tra tấn cô nửa tiếng đồng hồ.
Đầu gối quỳ lên mặt đá nhân tạo cứng rắn, đỏ bừng, thậm chí còn hơi ứ máu.
Sau đó dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cùng mệt mỏi cực độ, Quan Chi Hoè ngất xỉu trong nước.
Chờ đến khi cô tỉnh lại thì cơ thể đã khô ráo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường Giang Triều.
Miệng cô khô khốc, rất muốn uống nước, cô nhìn thấy một cốc nước sôi đã nguội đặt ở đầu giường, lúc cô muốn ngồi dậy để lấy thì phát hiện mình không thể cử động, chân cô bị còng, khoá ở đuôi giường.
“Tỉnh rồi à?”
Giang Triều tùy ý ngồi trên chiếc ghế mềm đối diện giường, một tay chống cằm, ngón tay gõ qua gõ lại, như đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, giọng nói cực kỳ trầm thấp.
“Vừa rồi mới làm được một nửa thì em đã ngất xỉu, anh vớt em từ trong nước lên, có phải em nên cảm ơn anh không?”
Giang Triều chính là người như vậy, bất kỳ một việc nhỏ nào cũng có thể trở thành lý do lên giường với anh, cho dù chuyện này do anh gây ra.
Anh đứng lên, đi đến mép giường, Quan Chi Hoè cuộn tròn đầu gối theo bản năng nhưng bị còng giữ lại, dây xích chạm vào cột giường, phát ra âm thanh leng keng.
Quan Cho Hoè không dám phát ra âm thanh, bởi vì Giang Triều hiện tại cực kỳ xa lạ đối với cô.
Mặc dù trước đây Giang Triều luôn mạnh mẽ, kịch liệt trong chuyện giường chiếu, nhưng dù cố ý hay vô ý thì anh vẫn sẽ quan tâm đến cảm xúc của cô. Nhưng giờ phút này, một cái van nào đó trong cơ thể anh giống như bị mở ra, phóng thích sự thô bạo ẩn sâu trong cơ thể.
Giang Triều cho Quan Chi Hoè uống nước trước, sau đó mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một quả bóng ở bên trong, dịu dàng nói với cô.
“Uống nước trước đi, nếu không đợi lát nữa phía dưới của em khô mất.”
Không chỉ có bóng miệng mà anh còn lấy ra một cái đuôi thỏ gắn hậu môn cùng với roi da nhỏ màu đen.
“Có đôi khi anh cảm thấy em rất ngoan, nhưng phần lớn thời gian em luôn chọc tức anh, tức đến mức không biết phải làm thế nào với em mới tốt.”
“Dịu dàng với em thì sợ em không coi ai ra gì. Tàn nhẫn với em thì lại sợ em hoảng sợ bỏ trốn.”
“Sau đó anh nghĩ kỹ lại, em không có khả năng thuộc về người khác, em chỉ có thể là cún con của anh mà thôi.”
“Quan Quan, làm cún con của anh đi, anh sẽ luôn là chủ nhân yêu thương em nhất.”
Mơ đến đây thì Quan Chi Hoè tỉnh dậy.
Cô cầm điện thoại bên cạnh gối, mới 3:30 sáng, còn lâu mới đến bình minh.
Vì sao đột nhiên mơ giấc mơ này, trong lòng Quan Chi Hoè hiểu rõ, chuyện xảy ra trong phòng thay đồ hôm nay đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ ký ức bị phong ấn của cô.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó, hiện tại Quan Chi Hoè đã thoát khỏi tình huống đó, làm một người ngoài cuộc, nó giống như ngòi nổ cho sự chia ly của hai người.
Quan Chi Hoè giống mẹ, tính cách cũng giống mẹ, yêu tự do, tâm hồn bay theo gió. Lúc đi tìm Giang Triều, thậm chí cô còn không có suy nghĩ nào khác, chỉ đơn thuần muốn giải toả áp lực chồng chất đã lâu.
Nhưng Giang Triều thì không.
Mặc dù bề ngoài anh có vẻ gần gũi, dễ nói chuyện, đây cũng là lý do trước đây Quan Cho Hoè chọn anh, nhưng thật ra, mong muốn kiểm soát và khống chế của anh dần gia tăng theo thời gian ở cùng Quan Chi Hoè.
Quan Chi Hòe có thể trở thành cún con vì tình yêu nhưng tiền đề là cô phải tự nguyện.