Sau Khi Thêm Nhầm WeChat Của Bạn Trai Cũ

Chương 13: Mộng xuân

Quan Chi Hòe mơ về kỷ nghỉ hè khi cô từ lớp 11 lên lớp 12, Giang Triều vừa thi đại học xong, nhưng vẫn chưa có điểm.

Nghỉ hè hàng năm Quan Chi Hoè sẽ về quê ở với bà ngoại hai tháng, so với môi trường giáo điều trói buộc ở nhà, không nói chuyện lúc ăn, lúc ngủ thì cô thích nằm trên chiếc sô pha hỏng ở nhà bà ngoại, vắt chân ăn dưa hấu hơn.

Nhà bà ngoại là nơi Quan Chi Hoè có thể thả hồn tự do, còn nơi mà linh hồn của cô đắm chìm chính là cơ thể của Giang Triều.

Khi Giang Triều biết Quan Chi Hoè dự định đến nông thôn hai tháng, phản ứng đầu tiên của anh là nhíu mày không đồng ý, anh cảm thấy hai tháng quá dài, một tháng là đủ rồi.

Quan Chi Hoè không chấp nhận ý kiến của Giang Triều.

Giang Triều nhượng bộ, anh nói dù sao thì thi đại học xong anh cũng không có việc gì để làm, có thể đi cùng cô.

Quan Chi Hoè không thèm nói chuyện với anh, sáng hôm sau cô bắt xe đi thẳng đến nhà bà ngoại.

Kết quả còn chưa kịp hưởng thụ thì ngày thứ ba, Giang Triều đã tìm đến cửa.

Khi Quan Chi Hoè nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, còn tưởng rằng đồ ăn mình gọi đã được giao đến, cô hào hứng đi mở cửa, đối mặt là khuôn mặt vô cảm, lạnh lẽo của Giang Triều.

Nói như thế nào nhỉ, với vẻ mặt đó, cho dù đang trong mùa hè nóng bức thì Quan Chi Hoè vẫn cảm nhận được gió lạnh nhè nhẹ.

Quan Chi Hòe cũng lập tức tỏ thái độ, “Sao anh lại tới đây?”

“Sao em đi mà không nói một câu nào?”

“Em nói rồi mà, chẳng lẽ điện thoại của Giang thiếu gia bị hỏng nên không nhìn thấy tin nhắn?”

Giang Triều tức giận đến mức nghiến răng, cô gửi cho anh một dấu “.” trên Wechat, đây là nói qua rồi sao?

Là để lại lời nhắn?

Bà ngoại ở trong nhà gọi Quan Chi Hoè: “An An, ai ở cửa vậy?”

Quan Chi Hòe vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Giang Triều vừa trả lời: “Không có ai đâu ạ, giao đồ ăn sai chỗ.”

Sau đó đóng sầm cửa lại.

Lúc ấy Quan Chi Hoè và gia đình đang tranh cãi gay gắt, cô đến nhà bà ngoại để giải sầu, không có sức lực và tâm trí quan tâm đến cảm xúc của Giang thiếu gia.

Trong ba tuần liên tiếp, hai người đều không đi tìm đối phương.

Nhưng cuối cùng Quan Chi Hoè cũng thoả hiệp với Giang Triều, thậm chí cô còn không ở đến một tháng đã quay về với Giang Triều.

Đó là cuộc chiến tranh lạnh duy nhất giữa hai người, cũng là cuộc chiến tàn khốc nhất.

Quan Chi Hòe xách vali xuống xe, vừa mới ấn chuông cửa nhà Giang Triều thì một cánh tay vươn ra từ bên trong cửa, nhanh chóng kéo cô vào trong phòng.

Chiếc vali bị vứt ở lối vào, quần áo của Quan Chi Hoè rơi khắp nơi.

Giang Triều đè Quan Chi Hoè ở cửa, điều hoà trong phòng bật xuống tận 18 độ, cánh cửa vô cùng lạnh lẽo, Quan Chi Hoè áp lên đó, cơ thể lập tức run lên.

Giang Triều giữ chặt gáy Quan Chi Hoè, để cô an phận không di chuyển, còn anh thì vội vàng cởϊ qυầи, đỡ dươиɠ ѵậŧ, trực tiếp cắm vào.

Không có màn dạo đầu, không có chất bôi trơn, cứ cắm vào đột ngột như vậy.

Bình thường, cho dù làm đầy đủ bước dạo đầu, Quan Chi Hoè đã rất ướt thì Giang Triều cắm vào vẫn rất khó khăn, chỉ tiến vào rồi rút ra, chậm rãi đâm thọc.

Lúc này, Giang Triều không cho Quan Chi Hoè thời gian phản ứng, trực tiếp cắm vào, đẩy mạnh, như thể đang âm thầm trút giận.

Đường đi rất khô, dươиɠ ѵậŧ thô to đột ngột tiến vào, cảm giác đau đớn khiến Quan Chi Hoè rơi nước mắt: “Đau...”

Giang Triều cố nén tiếng thở dốc, ra sức làm Quan Chi Hoè, bẻ cặp mông trắng nõn của cô ra, để hình dạng tiểu huyệt hiện ra rõ ràng ngay trước mặt anh.

“Đau? Đau mới có thể khiến em nhớ lâu.”

Sau đó anh vỗ mạnh lên mông Quan Chi Hoè, thật sự đánh, giây tiếp theo, cặp mông hiện lên dấu tay màu đỏ. Bình thường đến ngày dụng dâu, đau bụng khiến cô khó chịu nửa ngày, chứ đừng nói đến việc bị đánh thật.

Mỗi lần quan hệ, Giang Triều thường chăm sóc Quan Chi Hoè cẩn thận, trước đây nếu anh thực sự đét mông cô, chỉ vỗ nhẹ nhàng một cái, tăng thêm tình thú mà thôi.

Nhưng lần này, anh vỗ mông hết lần này khác, đét mông Quan Chi Hoè mấy chục lần, âm thanh vang vọng khắp phòng khách.

Đôi khi tay Giang Triều vô tình đập vào âʍ ɦộ, tiểu huyệt của Quan Chi Hoè co rút lại, phản ứng mãnh liệt hơn.

Mông bị đánh đến đỏ bừng, có dấu hiệu sưng lên.

Ban đầu Quan Chi Hoè có có sức kêu xin tha, nhưng sau đó giọng khàn đi vì khóc.

Tiểu huyệt bị cắm thật sâu, mông bị vỗ mạnh, Quan Chi Hoè khóc thút thít, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lêи đỉиɦ hai lần.

Cô không còn sức để đứng, chậm rãi trượt xuống, Giang Triều cúi người kéo cô lên, đè cô trên sô pha, bắt đầu hiệp thứ hai.

Mà lúc này, Giang Triều thậm chí còn chưa xuất tinh lần nào, kéo dài đến mức đáng sợ.

Cũng vào lúc này Quan Chi Hoè mới biết, lúc trước mỗi lần cô khóc lóc nói mình không chịu nổi, bảo anh mau chóng xuất tinh anh liền xuất tinh.

Anh luôn thoả hiệp với cô.

----------

Quan Chi Hòe: Anh mạnh mẽ quá.

Giang Triều: Gọi cha đi.