Nét ửng hồng trên mặt Tần Mục vẫn chưa giảm xuống, lại còn bị chọc giận, đứng dậy đi vào phòng bếp, mùi thơm thức ăn xông tới trước mặt, sắc mặt Tần Mục dịu đi một chút, từ tủ bát bưng ra chén bát một bát đựng cơm.
Đúng lúc này, từ phía sau có một thân ảnh kề sát vào, Bùi Mộc Thu cởi tạp dề ra, từ phía sau người đàn ông ôm lấy eo hắn, xoa nhẹ lên cổ của Tần Mục như một con mèo: “Có phải anh với A Diễm có mâu thuẫn gì không? Nó chỉ là tính tình không được tốt, anh đừng chấp nhất với nó.”
Vẫn chưa quen cùng người khác thân mật như vầy, cả người Tần Mục cứng đờ, mấp máy môi, khô khốc đáp: “Ừ.” Nghĩ đến lời hứa với Bùi Mộc Thu, Tần Mục cố hết sức thả lỏng cơ thể, tự nhủ bọn họ bây giờ đã là vợ chồng với nhau, hôn hay ôm ấp là chuyện bình thường.
Hắn đang rất cố gắng thích nghi với thân phận mới, nên không nhìn thấy được đôi môi đỏ mọng của Bùi Mộc Thu đang khẽ cong lên, gần như tham lam hít lấy hơi thở thuộc về mình, ánh mắt tham lam muốn nuốt chửng anh một cái.
Thật ngoan
Bùi Mộc Thu nóng lòng muốn chơi Tần Mục khi hắn còn tỉnh táo.
Trên bàn ăn có bốn món một món canh, trứng gà xào với cà chua, ớt xanh và thịt xé sợi, thịt kho tàu và canh thịt bò Hồ Tây, đều là những món ăn quê rất đơn giản nhưng lại rất ngon, đặc biệt là món thịt kho tàu. Không có dầu mỡ, giống như là do đầu bếp có kinh nghiệm chế biến, Tần Mục ăn rất ngon miệng, ăn liên tiếp hai bát cơm với những món này, đã ăn đến bát thứ ba rồi.
Là một nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, giá giao dịch có thể ngang với một căn phòng ở khu vực tốt nhất. Ngoài việc có nhan sắc đỉnh cao và kỹ năng tìиɧ ɖu͙© tốt, còn phải có khả năng ra được phòng khách vào được phòng bếp, về vấn đề này Bùi Mộc Thu vô tình trở thành một học sinh giỏi, so với cậu , Bùi Diễm thực sự là làm qua loa đại khái.
Nhìn thấy Tần Mục đang ăn một cách ngon lành, trong lòng Bùi Diễm đặc biệt có cảm giác hụt hẫng, vì vậy ăn vài miếng rồi thôi.
Bùi Mộc Thu nhận ra, đút miếng thịt heo kho tàu cho Tần Mục xong, quay đầu nhìn Bùi Diễm hỏi: “Sao lại không ăn, có phải không hợp khẩu vị của em không?”
“Ăn no rồi.”
Nhìn Tần Mục đang đắm chìm trong ăn cơm, Bùi Diễm mím môi, đứng dậy trở về phòng, đóng sầm cửa lại.
Bùi Mộc Thu thu hồi ánh mắt, nhìn Tần Mục bằng ánh mắt có lỗi: “A Diễm hình như đang tức giận.”
Nghĩ đến tên khốn kia khiến mình tức giận, Tần Mục nuốt một ngụm cơm lớn nói: “Để cho cậu ta yên đi.”
Thật không thể hiểu được, tại sao tính cách của hai anh em lại khác nhau như vậy, anh trai hiền lành ân cần hiểu chuyện bao nhiêu, thì em trai tính tình lại xấu như vậy, luôn giẫm lên chân đau của hắn mà trêu đùa chế giễu. Tần Mục thậm chí còn có ý định không biết có nên đuổi cậu ta đi không, dù sao hắn cũng có rất nhiều bất động sản đứng tên mình, chỉ cần phân bổ một căn hộ cho Bùi Diễm ở, sau đó sắp xếp cho một vυ' em chăm sóc cậu ta, giúp bản thân khỏi cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Bùi Diễm.
Cũng may, Bùi Diễm sau đó không có nói ra những ngôn từ uế ngữ khó nghe nữa, dường như cậu ta biết mình đang làm cho Tần Mục không vui, nên buổi chiều đúng giờ đã về trường báo danh.
Về phần Bùi Mộc Thu, vì tưởng lầm rằng mình đã đối xử quá tàn bạo với cậu , xuất phát từ cảm giác áy náy, Tần Mục cho cậu nghỉ phép thêm một tuần, nhân tiện hắn cũng cho mình nghỉ phép hai ngày, hắn bị chơi đến tàn nhẫn, đi lại cũng không nhanh nhẹn cho lắm, cũng không thích hợp khi mặc quần tây, đi lại sẽ chà xát vào nơi đó, ở tình trạng như vầy thật không thích hợp đi công tác.