Lời nói máy móc không chút cảm xúc.
“... ”
Tần Mục thoáng qua nét ngạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía Bùi Mộc Thu, dùng ánh mắt hỏi dò Bùi Mộc Thu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Mộc thu không nói gì, im lặng cầm lấy điện thoại đưa cho Tần Mục, Tần Mục vừa mở ra thì thấy, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là cuộc gọi nhỡ của hiệu trưởng gọi đến.
Đang lúc không biết thế nào, thì điện thoại lại tiếp tục gọi tới, Tần Mục mắt hướng nhìn người ngoài cửa, tay thì ấn nút nghe điện thoại, hiệu trưởng ở đầu dây bên kia lòng nóng như lửa đốt nói không thấy Bùi Diễm đâu, qua camera giám sát biết được tới hôm qua lúc mười một giờ cậu ta trèo tường trốn khỏi trường học, hỏi hắn có thấy Bùi Diễm ở nhà không. Tần Mục trả lời ngắn gọn hai câu, nói với hiệu trưởng Bùi Diễm lát nữa sẽ quay trở lại trường học, tiếp đó ngắt điện thoại.
Căn phòng phút chốc trở nên im ắng lạ thường.
Nửa tiếng sau, Tần Mục rửa mặt xong, ngồi trên sô pha phòng khách, còn Bùi Diễm thì đang ngồi ngay trước mặt, uống sữa bò nóng do Bùi Mộc Thu pha cho, cậu gọi anh, luôn không tiếc ở trước mặt Tần Mục trưng ra khuôn mặt tôn trọng ngoan ngoãn anh nói em nghe không chút giả dối.
Lúc này Bùi Mộc Thu đang làm bữa sáng trong bếp, không đúng, hẳn phải là bữa trưa, dì phụ trách nấu ăn đã đến từ sớm, nhưng lại bị Bùi Mộc Thu khóa cửa nhốt ở bên ngoài, tạm thời biết được hôm nay là ngày nghỉ.
Tần Mục không biết phải tức giận như thế nào với hành vi dám tự ý bỏ trốn khỏi trường học của Bùi Diễm, hay là nên cảm thấy ngại ngùng với Bùi Diễm khi để cho cậu ta thấy mình cùng với Bùi Mộc Thu ở trong phòng làm chuyện xằng bậy, im lặng nửa ngày, hỏi: “Tại sao không nói lời nào đã trốn khỏi trường học về nhà.”
Thật sự là không thể nghe được nữa, Tần Mục đột nhiên hắng cao giọng mắng.
Bùi Diễm im lặng, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng cả người run lên của Tần Mục, tất nhiên là biết hắn đang rất tức giận, nhất thời cũng có hơi thất vọng về mình khi nói mà không lựa lời.
Cùng Tần Mục ở chung nhiều ngày như vậy, cậu ta cũng biết người đàn ông này ăn mềm không ăn cứng, tuy rằng Bùi Mộc Thu trong ngoài bất nhất, nhưng trước mặt Tần Mục luôn tỏ vẻ ôn nhu hòa nhã, chẳng trách Tần Mục thích anh trai hơn, đổi thành cậu ta, chắc chắn cũng sẽ chọn anh trai, mà không phải cái người với tính cách lập dị luôn làm mình tổn thương.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bùi Diễm không khỏi u ám.
Tuy rằng lúc đầu còn tưởng rằng Tần Mục so với những nam nhân tham lam sắc đẹp kia cũng chẳng có gì khác nhau, uổng cho khuôn mặt đẹp trai, nhưng dù thế nào đi nữa, sau khi Tần Mục mua bọn họ cũng chưa bao giờ ép buộc bọn họ quan hệ, còn cho bọn họ vật chất tốt nhất cuộc sống, còn sắp xếp cho bọn họ vào học trường quốc tế.
Cậu ta nhìn thấy tất cả những gì Tần Mục làm, tuy rằng không biết mục đích của hắn là gì, nhưng Tần Mục hiện tại đối xử với bọn họ rất tốt, tốt hơn những gì cậu ta mong đợi.
“Em... ”
Bùi Diễm há miệng thở dốc, vừa định mở miệng nói gì đó thì Bùi Mộc Thu trên tay cầm một cái xẻng, từ trong bếp thò đầu ra: “Sao vậy?”
Dường như nghe thấy được điều gì đó, Bùi Mộc Thu dừng lại một chút, cười nói: “Chắc là đói bụng rồi, cơm sẽ có liền đây.”
Nụ cười đó nhìn vào trong mắt Bùi Diễm, giống như ra oai, sắc mặt Bùi Diễm trầm xuống, cậu ta ngậm miệng lại, quay đầu đi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.