Thập Niên 70: Quân Hôn Sủng Thê

Chương 44: Gặp Người Cha Cặn Bã

Xem phản ứng của Đường Tiểu Phương, Hàn Cảnh Du đoạt lấy ảnh chụp xem thử, người bên trong ảnh chụp không phải Triệu Mạn lại là ai, này vẫn là ảnh chụp chính thức, Vương Quế Hoa tìm Triệu Mạn muốn một tờ giấy chứng nhận của cô, ảnh chụp bên trong là cô khi mười một tuổi, tuy nói thời gian trôi qua 5 năm, nhưng hình dáng mặt còn không có biến hóa, cặp mắt đào hoa kia của Triệu Mạn lại đặc biệt hút hồn, người đàn ông tầm thường nhìn thấy gương mặt như vậy nhiều ít sẽ có chút ấn tượng, nhưng cố tình Đường Tiểu Phương đồng chí là người đàn ông không tầm thường.

Hàn Cảnh Du lúc này mới phản ứng lại đây rốt cuộc là sao, một phen xách theo Tam Oa, lại chỉ huy hai nhóc còn lại theo sát anh, vội vàng đi về hướng xe jeep nơi đói.

“Ba, nghe ý tứ này của chú Tiểu Đường, cái dì mang theo đường kia về sau chính là mẹ chúng con?” Về sau chính là có đường ăn sao?

“Đừng nói lải nhải.” Đại Oa cũng biết sự tình không tốt, mới vừa bỏ lỡ, cũng không biết hôm nay có thể hay không đem người tìm trở về.

Nhưng nhìn thấy Hàn Cảnh Du sắc mặt có chút trầm trọng, trong đầu anh hiện lên tới từng đợt hoảng hốt, cũng không phải bởi những cái lời nói đó áp chế người của mẹ mình.

Nếu là hôm nay để lạc mất người , anh sẽ tự trách chết mất.

Đường Tiểu Phương đi nhanh như bay, còn không đợi mấy nhóc con lên xe, cũng đã nổ máy, từ ghế điều khiển bên trong vươn nửa cái thân mình ra, chỉ huy người bán nhỏ ở phía sau né ra một chút.

Quân dụng Jeep ở lúc ấy là sự tượng trưng rất có quyền uy, nhóm tiểu thương sôi nổi sau này lui, Tiểu Đường chạy nhanh lùi xe.

Lúc này xung quanh ga tàu hỏa đã không có bao nhiêu người, tình hình giao thông cũng không tệ lắm, này xe lái về hướng Thị Nhất Trung, không đến ba phút quả nhiên thấy Triệu Mạn ở bên ngoài đi mồ hôi ướt đẫm, trên lưng cô cõng cái ba lô lớn, một chiếc khăn hoa nho nhỏ bưng kín miệng mũi, mặt trời gay gắt sắp làm cô tan chảy.

Thấy Triệu Mạn, tâm trạng của Hàn Cảnh Du cuối cùng cũng buông xuống.

Dù đã sống ở nông thôn hơn một tháng, lại từng hiểu biết về uy lực của xe lửa xanh nhưng Triệu Mạn vẫn cảm thấy năng lực của mình còn chưa đủ, lúc lên đường lớn thì bị từng trận hơi nóng làm cho mắt bị nóng lên tối sầm lại.

Mẹ nó! Cô phải nói một câu thô tục.

Cô vốn là một người dân ra đời ở thập niên 90, lại xuyên không trở về thời đại mà chưa có gì cả, hai mắt đen thui sống trong gia đình nông thôn hơn một tháng. Lúc đầu cô còn nghĩ rằng đi vào thành phố sẽ có cuộc sống tốt hơn, ai biết được sẽ là kiểu bên dưới đĩa đèn thì tối.

Một loạt các ngôi nhà bên cạnh trạm xe lửa không khỏi khiến người ta cảm thấy quen thuộc, nhìn thấy trên cửa nhà máy có treo bảng hiệu “Xưởng may quốc doanh thành phố Đường” thì biết được đây chính là nơi nguyên chủ đã sống từ khi còn nhỏ… xưởng may.

Cô còn chưa có ý định đi tìm người cha cặn bã, ít nhất thì hiện tại vẫn chưa có. Trước mắt, xem ra việc lớn nhất, cần thiết nhất chính là thu xếp cho bản thân, phải chuẩn bị cảm xúc trước mới có thể gặp lại người cha cặn bã kia.

Ở thời đại này, trên đường lớn ở thành phố không giống thời đại sau này, ở thời đại sau này có những hàng cây ven đường, còn thời này lại không có nên không có chỗ để che mát, đường cái bằng nhựa bị nắng nóng làm cho sắp hòa tan ra, bước một bước khiến người ta có một cảm giác giống như đế giày sắp dính xuống đường .

Triệu Mạn đổ ra ngoài một ít nước, làm ướt khăn tay, lau lên mặt, đây là cách cô hóa giải tổn thương do cái nóng từ ánh mặt trời mang đến.

Cứ như thế, cô vẫn còn cảm nhận được sự vô tình của mặt trời. Mẹ nó, cô gái sắp bị tan ra rồi.