Ánh mắt Hàn Cảnh Du cũng quét tới đây, đúng lúc đυ.ng vào con ngươi óng ánh như sao của cô, làn da cô gái trắng nõn bị mặt trời phơi biến thành màu đỏ, ngồi nghỉ ngơi một chút hạ nhiệt xong lại trở về trắng nõn như ngày xưa, một đầu tóc đen nhánh sáng bóng, hai bím tóc đáp ở trước người, nhìn qua hẳn là tuổi cô không lớn, anh khẽ gật đầu với cô, bởi vì giáo dưỡng của bản thân nên anh sẽ không tùy tiện nói chuyện với phái nữ khác.
Nhìn vật Triệu Mạn cũng thở dài, nếu như bỏ lỡ xe bus sẽ không tốt lắm, cô cũng không tính ở chỗ này đợi lâu, đỡ mệt một chút là được rồi.
Nguyên chủ là người địa phương, ký ức về Đường Thành cũng xuất hiện trong đầu Triệu Mạn, từ ga tàu hỏa tới Thị Nhất Trung còn cách hai dặm đường, đi giữa trưa nắng nôi này qua đó thật sự có chút khổ sở, nhưng đối lập với đi bộ mấy chục dặm tới Tân Thành mà nói chút này cũng không tính là cái gì, Triệu Mạn sờ sờ đầu Tam Oa sau đó rời ga tàu hỏa đi tới Thị Nhất Trung.
Triệu Mạn vừa đi thì Đường Tiểu Phương mồ hôi ướt đẫm chạy từ ga tàu hỏa xuống, nhìn đám người càng ngày càng ít thì lắc đầu: “Hàn doanh trưởng, anh cũng không thấy chị dâu ạ?”
Hàn Cảnh Du nhìn chằm chằm phương hướng Triệu Mạn rời đi, cô mang không nhiều hành lý lắm nên một lát đã biến mất trong đám người, anh lại nghĩ tới người “vợ” một mình tới nơi này kia, nội tâm có loại cảm giác kì quái, thuận miệng đáp: “Tôi lại không quen biết cô ấy, sao mà gặp qua được?”
“Hả?” Đường Tiểu Phương bị lời này của anh làm cho mơ hồ: “Anh chưa từng gặp chị dâu bao giờ ?”
Con đều lớn như vậy rồi còn chưa có gặp qua vợ có phải đang nói đùa hay không nhỉ, làm việc đó luôn phải đối mặt nhau mới đúng.
Hàn doanh trưởng thật biết nói đùa!
Xem ánh mắt cậu ta Hàn Cảnh Du liền biết hiểu lầm, anh sờ sờ đầu mấy đứa nhỏ giải thích nói: “Không phải mẹ mấy nhóc này, chờ về sau lại giải thích cho cậu, người này từ quê tôi lại đây, trước mắt tôi còn không có vợ, vị này hẳn là vị hôn thê mẹ tôi tìm cho tôi, tôi nói như vậy cậu hiểu chưa?”
Đường Tiểu Phương vỗ vỗ đầu mình: “Anh sớm nói, khó trách Cán bộ Triệu muốn em mang ảnh chụp chị ấy cho anh, anh từ từ em đưa cho anh.”
Tay mới vừa duỗi đến áo trên túi, động tác thật giống như ấn nút tạm dừng ngừng lại, lúc này cậu thật là muốn chụp chết chính mình.
“Không ổn không ổn, chúng ta thả chị ấy chạy mất rồi, là cô gái vừa rồi kia, có phải hay không đi rồi?” hiện tại cậu ta cuối cùng cũng biết cô gái vừa rồi kia vì cái gì như vậy quen mắt, hóa ra chính mình thấy qua ảnh chụp của cô, nghĩ như vậy chẳng phải đã gặp nhau sao.
Hàn Cảnh Du cũng bị cậu ta làm cho đầu óc choáng váng: “ nói chuyện cho tử tế.”
Thời buổi này không có di động, tìm người toàn dựa duyên phận, tỷ như nói mỗi lần Hàn Cảnh Du gọi điện thoại trở về, chính là tính ngày, giống hôm nay là cái ngoại lệ, bởi hôm nay vì Triệu Mạn đến Đường Thành, Vương Quế Hoa lo lắng cô con dâu bỏ trốn mất, vì vậy ở bưu cục chờ luôn, ngày thường muốn gọi điện thoại trở về, một nửa xác suất đều là tìm không thấy người.
Giống hôm nay trước khi ra khỏi cửa, vì làm Đường Tiểu Phương thuận lợi đón người, cán bộ Triệu đem ảnh chụp của Triệu Mạn cho Đường Tiểu Phương, đương nhiên loại người bệnh thuộc tính thẳng nam mắt manh chứng thập như Đường Tiểu Phương, trừ bỏ nhìn ra người tới có một đôi mắt một cái cái mũi một cái miệng, thì Không có gì khác.
Ai ngờ vừa rồi còn đứng dưới gốc cây cùng với cô gái kia lâu như vậy chứ.
Cái này xong rồi cái này xong rồi, nắng lớn như vậy, nếu là nửa đường lạc mất, còn không biết khi nào cô có thể tìm được bộ đội.
Đường Tiểu Phương: “Chính là cô gái vừa rồi kia, chúng ta vừa rồi cũng thật là, không hỏi hỏi cô gái kia tên là gì.”