Tiểu Tình Nhân

Chương 4: Anh rất muốn em (H)

Chính là chỗ này, Bùi Dục Uyên đã biết, bỗng nhiên trêu trọc chỗ đó một cách mãnh liệt, ngón tay bên ngoài cũng không bỏ quên hạt đậu nhỏ kia.

"A… Dục Uyên, em..." Lý Tinh La quấn lấy cổ hắn run lên.

Bụng dưới nhanh chóng co rút lại, theo tốc độ ngón tay của Dục Uyên, cuối cùng gắt gao co rút tuôn ra mật hoa, dính đầy tay hắn.

Cô nhìn trần nhà một đôi mắt mê mang, miệng nhỏ thở gấp gáp.

"Hôm nay nhanh vậy?" Bùi Dục Uyên thấp giọng cười, “Có vẻ thật sự rất muốn anh…”

Lý Tinh La cũng không phủ nhận, dùng đầu nhỏ cọ cọ ngực hắn, “Người ta chính là rất muốn anh… a…”

Lời chưa kịp dứt, Bùi Dục Uyên đã đem đau đến phát trướng vào cơ thể cô. Đúng là tiểu yêu tinh, biết dùng lời ngon ngọt kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.

Bên trong cô trơn ướt lầy lội, dường như hắn còn có thể nghe thấy tiếng nước ‘ọp ẹp’.

"Chậm... chậm… một chút." Bị hắn căng ra, Lý Tinh La hơi khó chịu và căng thẳng. Ngay khi anh đi vào cũng không dằn nổi, cơ thể tinh tế quấn trên người hắn.

Hôm nay, cô rất nhiều nước, khi tiến vào cũng không kêu đau. Bùi Dục Uyên hai tay ôm lấy eo thon của cô, đặt đầu lên vai cô, “Không chậm được, anh cũng rất muốn em…”

Lý Tinh La thích nghe cái này, hai chân thẳng nuột quấn chặt lấy hắn, tiểu huyệt co rút lợi hại, từng tầng thịt mềm bốn phía bao vây, hút vào trong cơ thể nóng bỏng.

Bùi Dục Uyên bị cô kẹp chặt ánh mắt phát ra lửa lớn, hai tay ôm lấy eo nhỏ của cô kéo về phía mình, ngậm lấy lưỡi cô, sức mạnh dưới thâm càng thêm thô bạo, mỗi lần đâm liên tục lên hoa tâm.

"A... ưm… ưm …” Tiếng rêи ɾỉ phát ra với sự rong ruổi của người đàn ông, hai con thỏ trắng liên tục đập vào ngực Bùi Dục Uyên, cọ đến gân xanh trên cổ hắn nổi lên.

Cuối cùng, hắn cúi đầu vừa nhanh vừa chuẩn cắn lên một trong hai cái, từ từ nếm thử. Tiếng rêи ɾỉ của Lý Tinh la nghe có vẻ cao hơn một tông, đầu ngón tay dưới sự chi phối của tìиɧ ɖu͙© đã mấy vệt đỏ sau lưng hắn.

"A... ngứa..." Đôi môi đỏ hơi sưng, chu chu lên, đôi mắt đầy hơi nước mê ly, ngữ khí uỷ khuất.

Bộ dáng nhỏ bé này khiến Bùi Dục Uyên thương yêu không hết, hạ bộ càng thêm trướng đau khó kiềm chế, Lý Tinh La như thể cảm nhận được mạnh mẽ phun trào trong cơ thể cô, cơ hồ đem tiểu huyệt nhét đến đầy ắp.

"Ngoan." Ngoài miệng Bùi Dục Uyên thì dỗ dành, nhưng luận động dưới thân dùng cách giao hợp nguyên thuỷ. Gậy sắt nóng rất nhanh đã rút ra, chỉ để lại đầu đặt ở chỗ nông, không để cô thở một hơi, chỗ cực lớn của hắn thâm nhập cả nguyên cây, dùng tốc độ bất ngờ liên tục xỏ xuyên qua cô.

"Quá... quá nhanh… A… A… ư… aaa!" Người đàn ông trên cơ thể cô giống như một con ngựa hoang, cô thậm chí còn cảm thấy mình sẽ bị đâm bay, kɧoáı ©ảʍ cực độ khiến cho hoa huyệt cô không ngừng co rút lại.

"Hừ..." Bùi Dục Uyên than nhẹ, “Thật chặt… thả lòng đi bảo bối.” Cô rêи ɾỉ như uống phải liều thuốc kí©ɧ ɖụ© mạnh nhất, cảm thấy rằng cô đang trở nên chặt chẽ hơn và khiến hắn khó di chuyển. Không còn cách nào khác chỉ có thể đâm vào chỗ thịt mềm nhạy cảm nhất của cô.

"Aaa..." Lý Tinh La hét lên, chỉ cảm thấy một trận pháo hoa trong đầu nổ tung, bụng dưới co rút xoắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ trong có thể, một dòng chất lỏng trắng đυ.c phun ra.

Bùi Dục Uyên bị xoắn đến tê dại da đầu, áp chế ý muốn bắn, giữ lấy cái miệng nhỏ hôn một lúc lâu, chợt nhấc cô lên, cặp đùi trắng nõn khiến mắt hắn đỏ bừng, nhớ lại bộ dáng xinh đẹp của cô vừa nãy vào cửa bị người khác nhìn thấy, trong lòng như có một trận lửa không tên, bàn tay hung ác đè ép cô xuống bàn, chính mình tức giận mà đẩy lên.

"A... đừng... sâu quá... Dục Uyên… lớn quá… a… sâu quá.” Lý Tinh La vừa mới cao trào, trong cơ thể đang cực kỳ nhạy cảm, lúc này bị hắn đẩy mãnh liệt như vậy, sao có thể đứng yên được, hai chân vô lực rũ xuống hai bên, khoé mắt còn mang theo nước mắt, trông vô cùng đáng thương.

Bùi Dục Uyên nhìn cô như thế này, trong lòng rất thương cô, nhưng vật dưới thân càng hung ác đâm sâu vào bên trong cô, dùng sức đâm tới miệng tử ©υиɠ ấm áp ẩm ướt kia.

"A... Căng quá… Thật lớn…Sâu quá… Bị đâm thủng mất…" Lí Tinh La thật sự chịu không nổi, nhỏ giọng khóc thút thít, bàn tay nhỏ bé sờ soạn lung tung trên người hắn.

Nghe cô nũng nịu mà nói lên những lời dâʍ đãиɠ, Bùi Dục Uyên hơi thở gấp gấp ánh mắt đỏ cả lên, nảy sinh ác độc liên tục đâm chọc hơn mười lần cuối cùng cũng đâm thẳng vào tử ©υиɠ, bên trong như có hàng ngàn cái miệng nhỏ nhắn đồng thời mυ'ŧ vào làm da đầu hắn run lên vì sung sướиɠ.

"A... Đừng…A… ha…" Lúc nam nhân đang trái phải đâm chọc không ngừng Lý Tinh La ngửa cổ ra sau trong lúc vui thích sung sướиɠ vừa khóc thút thít vừa thét chói tai. Trong đầu cô như có pháo hoa nở rộ, dưới thân dâʍ ŧᏂủy̠ đã chảy thành sông.

Bùi Dục Uyên cảm nhận được côn ŧᏂịŧ bị một luồng dâʍ ɖị©ɧ tưới ướt đẫm, cuối cùng anh không nhẫn nhịn được nữa mà cơ thể điên cuồng nhanh chóng đâm thọc mãnh mẽ, cho đến khi trên eo truyền đến một luồng cảm giác tê dại như điện giật, anh gầm nhẹ một tiếng đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể bắn vào tiểu huyệt nhỏ bé của cô.

Dịch thể nóng bỏng toàn bộ đi vào bụng nhỏ của Lý Tinh La không thừa một giọt, lúc này cô không còn sức lực, cơ thể mềm mại dựa vào l*иg ngực rắn chắc của Bùi Dục Uyên mà thở dốc, một lúc lâu không nói nên lời chỉ nhỏ giọng khóc thút thít.

Bùi Dục Uyên mới phóng thích xong, nhìn cô gái nhỏ thân thể yếu đuối vô lực, dáng vẻ bị thao một cách tàn nhẫn, trong lòng dâng lên cảm yêu giác yêu thương cưng chiều.

"Anh… Anh mau lấy ra đi, khó chịu… Căng lắm..." Lúc này bụng cô gái nhỏ căng phồng, bên trong đều là dâʍ ɖị©ɧ của hai người.

Vốn dĩ côn ŧᏂịŧ nam nhân đã hơi mềm xuống sau khi nghe cô nói xong nhanh chóng cứng rắn ngay lập tức.

"Anh..." Cảm nhận được thay đổi trong cơ thể, Lý Tinh La vừa sợ vừa xấu hổ.

Bùi Dục Uyên cười khẽ một tiếng, xoa xoa đầu nhỏ của cô, "Bây giờ đã biết anh nhớ em bao nhiêu chưa?" Nói xong, hắn ôm cô xoay người lại tiếp tục ở trong cơ thể cô trừu sáp.

"Ưm… A… Anh xấu xa.."

"Xấu xa bao nhiêu?"

"Hư hỏng như thế này sao?"

Trong phòng nghỉ tràn ngập cảnh xuân.