"Cạch cạch." Cách cửa được mở ra.
Năm phút không nhắm mắt, đôi mắt Lý Tinh La rốt cục trở nên đỏ rực, giống như một chú thỏ nhỏ. Thân hình mỏng manh trước gió càng thêm phần đáng thương.
Tuy rằng Hoa tỷ luôn nói kĩ thuật diễn xuất của cô có vấn đề, nhưng Lý Tinh La cảm thấy diễn xuất của cô rất tốt, nước mắt của cô không phải muốn cho ai xem cũng được, trừ khi là người cực kì thân thiết mới có thể chứng kiến cảnh cô mong manh như này.
Bùi Dục Uyên vừa tiến vào liền bắt gặp ngay cảnh tượng này.
"Em làm sao vậy?" Chỉ nghe thấy giọng nói thanh liệt của anh thôi cũng khiến người ta cảm nhận được thế nào là một người lãnh khốc vô tình. Nhưng mà lúc này anh hơi nhíu mày nói vậy, cũng cho thấy anh là một người rất coi chân thành.
Bùi Dục Uyên đi đến trước mặt cô, như thế nào lại bày ra bộ dáng muốn khóc này? Hay là cô chịu ủy khuất gì?
Vừa nghe thấy động tĩnh Lý Tinh La liền ngẩng đầu, vừa mới ngẩng lên thấy người đối diện là anh liền vui vẻ, chỉ là cực kì mau ý cười lại thu về, cô có chút ngượng ngùng, cũng lại là lo sợ bất an: “Thực xin lỗi, vừa mới em không..…”
"Đây là có chuyện gì?" Không phải tìm cô để tính sổ, lại thấy một mảng da thịt bị đỏ ửng trước mắt. Bàn tay nhỏ nhắn vốn dĩ mềm mại non nớt giờ đã đỏ bừng, đỉnh đùi nhẵn nhụi cũng ửng đỏ. Anh nhìn tay và đùi của Lý Tinh La, sắc mặt không tốt lắm.
Cô nhân cơ hội làm nũng, yểu điệu kêu đau đớn: "Vừa rồi em muốn uống nước, không cẩ thận làm đổ nước nóng lên người...đau… đau quá đi..."
Lúc này, Bùi Dục Uyên thật sự không thể nói gì nữa, vốn dĩ chuyện tình vừa rồi còn không ngờ tới, nhưng bây giờ không thể nào bớt hung hãn mà đứng bật dậy.
"Lớn như vậy rồi còn có thể làm bị thương chính mình, cũng không biết gọi anh sao?" Anh bất đắc dĩ vừa nói vừa vội vàng đi tìm thuốc cho cô.
"Người ta làm sao có thể hoàn hảo được cơ chứ!" Lý Tinh La nhỏ giọng nói thầm.
Bùi Dục Uyên cầm hộp thuốc đi tới: "Anh thấy em da mặt rất dày." Anh nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cô, có ý nói đến chuyện ban nãy: "Người nào đó lúc nãy có chút… táo bạo."
Vành tai cô dần đỏ hồng lên: "Không phải, chỉ là em nhớ anh mà thôi." Thanh âm nhẹ như tiếng muỗi kêu.
Tuy rằng anh chỉ đi công tác hai tuần, nhưng cô thật sự rất nhớ anh.
Bùi Dục Uyên dưới tay lại tiếp tục động tác, cái gì cũng không nói, tiếp tục bôi thuốc cho cô nhưng động tác càng thêm ôn nhu.
Lý Tinh La trộm liếc anh một cái, hả? Thế mà không có chút phản ứng gì? Thật đáng ghét!
Người ta cả ngày nghĩ đến anh, anh lại không có tỏ vẻ gì, có phải hay không căn bản anh không nghĩ tới em. Có lẽ… là chơi đùa cùng với Chu Hinh Nguyệt rất vui?
Giờ phút này, trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng rèm cửa đung đưa. Bùi Dục Uyên cúi đầu bôi thuốc cho cô, Lý Tinh La cúi đầu nhìn anh.
Một lát sau, rốt cục cũng đã bôi được thuốc xong, nhưng còn chưa kịp thu tay lại, một giọt lệ nóng bỏng liền rơi trên mu bàn tay anh.
Bùi Dục Uyên dừng lại một chút, mặt không biểu tình xoay người ném bông y tế vào thùng rác.
Sau đó hắn xoay người…. Không để Lý Tinh La phản ứng lại, hắn nhanh tay đỡ lấy cái ót của cô, chuẩn xác mà chiếm lấy chỗ đó. Dịu dàng cùng bá đạo, một lần lại một lần, trong ngoài mà yêu thương.
Nước mắt ngày càng trở nên nhiều hơn, nhiều đến đều rơi trên mặt hắn. Cho đến khi cô không thở nổi mới khó khăn lắm hắn mới bỏ cô ra, hắn cách cô rất gần, anh lấy trán chống lên trán cô, khản giọng hỏi: “Khóc cái gì?” Khiến cho hắn đau lòng.
Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên giúp cô lau nước mắt trên má.
"Anh… anh có phải những ngày qua anh không hề nhớ tới em không? Có phải chưa từng nhớ đến em? Có phải ở cùng với Chu Hinh Nguyệt vui đến quên trời quên đất?"
Bộ dáng vô cùng uỷ khuất, giọng mũi nồng đậm khiến tâm tình hắn vui vẻ, hắn bưng lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, đặt lên những nụ hôn nhỏ: “Ai nói?”
Cô mím môi và nói một cách giận dữ, "Em vừa mới nghe thấy ở phòng trà..."
Không biết tại sao, nhìn bộ dáng chất vấn hỏi tội của cô, hắn cảm thấy vô cùng hài lòng với sự quan tâm của cô. Nhưng, “Ở phòng trà xảy ra chuyện gì?”
Lý Tinh La lập tức kể tội: “Hừ! Mấy nữ nhân viên ở đó nói em.”
Bùi Dục Uyên trầm tư suy nghĩ.
Tay trái cô nắm lấy vải áo bên hông hắn, chưa từ bỏ ý định lại có chút chờ mong, “Em rất nhớ, anh có nhớ em không.”
Hắn cười thâm trầm, tâm trạng rất tốt. Nụ hôn nhỏ một đường theo trán đi xuống, cho đến đi nếm được vị ngọt ngào, bàn tay nóng bỏng bất tri bất giác tiến vào chiếc váy, lưu luyến trên thân hình tinh tế mịn màng. Nụ hôn của anh ngày càng nồng nhiệt hơn, càng mạnh bạo hơn. Lý Tinh La khẽ hừ một tiếng kêu, “Đau.”
Bùi Dục Uyên vuốt lên lưng cô trấn an, sau đó kéo tay cô đến chỗ tiểu Dục Uyên, che phủ nó.
Mặc dù hai người trải qua rất nhiều lần, Lý Tinh La vẫn bị chỗ nóng bỏng dưới tay làm cho xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Anh liếʍ vành tai của cô, âm thanh khàn khàn: “Nhớ... rất nhớ…Ngoan.”
Trong lòng Lý Tinh La vui vẻ hôn lên mặt hắn. Khuôn mặt xấu hổ mang theo táo bạo bất ngờ, dáng vẻ này của cô thật chân thật khiến đầu ngón tay hắn rục rịch.
Quần áo của hai người không biết từ khi nào đã cởi ra, những cánh tay tinh tế quấn lên cổ hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Anh, anh làm nhẹ thôi, em sợ đau… ưm…”
Bùi Dục Uyên đã vùi đầu vào ngực cô, ngậm lấy quả anh đào, ngón tay bên dưới cũng chưa từng dừng lại, từ từ tiến vào từ phía sau liên tục làm loạn.
Kỹ năng của anh ấy thực sự tiến bộ hơn trước.
Ma xui quỷ khiến trong đầu Lý Tinh La nghĩ ra câu này.
"Ưʍ..." cô quấn chân lên eo hẹp của anh, choáng váng, không nhịn được mà cọ xát như muốn thúc giục lại như từ chối.
Bùi Dục Uyên bị cô cọ đến phát hoả, nói: “Không phải em sợ đau sao? Đừng có kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh…?”
Của cô vừa nhỏ lại vừa chặt, kích thước của hắn quá lớn so với cô. Mỗi lần tiến vào sẽ khiến cô ăn đau, vì vậy màn dạo đầu đặc biệt quan trọng với cô. Kìm nén du͙© vọиɠ trong nội tâm, chậm rãi cho ngón tay thứ ba của hắn vào. Sự nóng ấm nóng và ướŧ áŧ bên trong khiến hắn quyến, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn và làm cô thoải mái.
Lý Tinh La rêи ɾỉ dưới thân anh, tựa hồ không thể chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy.
Bùi Dục Uyên nhẹ nhàng hôn cô, mồ hôi rơi trên làn da mền mại của cô, trong mắt hắn như có cái gì đó toé ra.
Bùi Dục Uyên hôn cô. Trong mắt anh, dường như có một cái gì đó. Anh ấy tiếp tục tiến về phía trước và tăng tốc. Hắn không ngừng tiến vào, tốc độ trên tay cũng vậy.
"A... đừng..." điểm nhạy cảm bị hắn đυ.ng phải, cô không kìm được run rẩy.