Trong quá khứ, Chu Tụng nhút nhát, hèn nhát và bất lực, tứ cố vô thân, nhưng hiện tại cậu đã có Thương Dã.
Bất kể khi nào, Thương Dã vẫn sẽ ở đó.
Cổ họng Chu Tụng ướŧ áŧ, miệng tê dại, bị hôn đến không nói nên lời.
Thương Dã nhéo nhẹ vành tai của cậu, lui về phía sau một chút, môi dán vào miệng Chu Tụng, Chu Tụng ngẩng đầu nhìn anh, "Ăn tối xong cắt tóc cho em nha."
“?” Thương Dã hơi nhướng mày.
“Cắt ngắn đi một chút.” Chu Tụng đưa tay ra hiệu muốn cắt phần tóc mái quá dài của mình rồi nói.
Thương Dã nhìn chằm chằm động tác của Chu Tụng, trong mắt xẹt qua một tia sáng, anh nhếch miệng cười rạng rỡ: "À đúng rồi, em đem thuốc qua đây đi."
Chu Tụng không hiểu, chậm rãi hỏi: "Thuốc gì cơ?"
Thương Dã không trả lời, buông thõng mí mắt nhìn cậu.
Chu Tụng đỏ mặt, "Không cần, ngủ một giấc là được!"
“…Không được.” Thương Dã ôm cậu để lên mặt bàn sạch sẽ, hai tay chống bên cạnh, nhẹ nhàng nhéo gáy của cậu, “Cho anh hôn một cái nữa nha.”
Đến giờ ăn, trong bếp của nhiều hộ gia đình có thể nghe thấy tiếng xào nấu hay tiếng gõ cửa của mấy người giao hàng.
Chu Tụng che vạt áo, sắc mặt đỏ bừng vội vàng đi ra khỏi phòng bếp, vừa chạy vừa nói: "Không cho đâu!"
Alpha khoanh tay dựa vào khung cửa, nụ cười lan ra từ đuôi mắt và lông mày, dưới ánh đèn trông có vẻ tà ác mà đẹp trai. Thấy người trốn trong nhà, anh lười biếng liếʍ đôi môi đỏ mọng rồi quay vào bếp.
Sau khi cơm nước xong, Thương Dã vào phòng ngủ dụ Chu Tụng ra ngoài ăn tối, sau đó cầm lấy điện thoại di động ném trên gối của Chu Tụng, thuần thục mở khóa, liếc nhìn đã thấy giao diện trò chuyện trên màn hình.
Thương Dã lạnh lùng xem qua các bản ghi trò chuyện, không có nhiều, và hầu hết chúng đều được gửi bởi Tô Liễm. Qua mắt đọc của Thương Dã, trong mỗi câu chữ của người này đề không có thiện ý.
Chỉ là câu trả lời của Chu Tụng khiến Thương Dã hơi ngạc nhiên, nghe tiếng Chu Tụng gọi mình ở bên ngoài, Thương Dã gõ một chuỗi từ để trả lời, rồi lập tức kéo người này vào danh sách đen.
Tô Liễm đang ăn cơm với đồng nghiệp thì điện thoại di động bên cạnh reo lên, cậu ta lấy ra xem.
[CT]: Tôi là Thương Dã, cậu không cần lo lắng về chuyện của Chu Tụng với tôi, cậu, một người ngoài cuộc, hãy tự chăm sóc bản thân mình đi.
Dù gửi tin nhắn hay nói chuyện, Chu Tụng cũng sẽ không hung hăng như vậy, vì vậy người gửi tin nhắn này chắc chắn là Thương Dã.
Sắc mặt Tô Liễm đột nhiên trở nên khó coi.
"Em sao vậy Tô Liễm?" Một Alpha ngồi bên trái hỏi.
Tô Liễm vội vàng thu hồi vẻ mặt, nói: "Không có việc gì đâu."
Omega đối diện hưng phấn nói: "Trước khi cậu đi, chúng tôi muốn đi đâu đó chơi. Cậu muốn đi chỗ nào?”
"Tôi đi đâu cũng được."
...
Sau khi ăn xong, Thương Dã dọn một chiếc ghế dài trên ban công. Thời tiết tốt, nắng ấm, cả người lười biếng phơi nắng. Chu Tụng ngồi xuống và nhờ Thương Dã giúp cậu cắt tóc.
Những ngón tay mảnh khảnh và hơi mát luồn qua những sợi tóc, anh đang say giấc dưới ánh nắng mặt trời, mí mắt khép chặt lại muốn ngủ tiếp.
Thương Dã đã từng tự cắt tóc của mình, không thể nói kỹ thuật của anh ấy tốt đến mức nào, nhưng có thể thấy tóc của Chu Tụng được anh cắt rất gọn gàng.
Đầu tóc của Chu Tụng luôn bồng bềnh, tóc mái che đi đôi mắt, tuyến thể sau lưng cũng bị che đi, tạo cho người ta cảm giác u ám và hèn nhát. Nhưng ngũ quan đúng chuẩn, tương đối thanh tú, đôi mắt sáng long lanh, rất ưa nhìn.
Thương Dã vuốt lại mái tóc cắt ngắn của cậu, đỡ đầu Chu Tụng, "Xong rồi."
"...Dạ." Chu Tụng mở mắt ra, ngáp một cái và nhìn vào gương trong phòng tắm.
"Làm sao vậy? Tay nghề của anh có giỏi không?" Thương Dã đuổi theo cậu đi vào.
Đôi mắt và một chút lông mày của Chu Tụng bị lộ ra sau khi cắt tóc, những sợi tóc bị cắt từ trên trán rơi xuống xương quai xanh, trông thật sạch sẽ.
Chỉ là Chu Tụng không quen lắm, nên chải tóc không tự nhiên, tránh cho Thương Dã nhìn thấy mình trong gương, "Cũng khá tốt."
Nói xong cậu đi ra ngoài.
Thương Dã vươn tay ngăn cản cậu, "Còn chưa xong hẳn đâu."
“Xong rồi.” Chu Tụng lặp lại.
"Chưa xong."
Alpha liền ôm Chu Tụng đem cậu đặt ở trên bồn rửa mặt ngồi, cười nói hai chữ: "Bôi thuốc."
“Em thật sự không cần bôi thuốc!” Chu Tụng vội vàng, vội vàng ấn tay Thương Dã đang lấy thuốc từ ngăn tủ bên cạnh.
Thương Dã bóp chân Chu Tụng nhét vào, sau đó kéo chân Chu Tụng kéo cậu xuống một chút, kéo chiếc quần đang cản đường ra, "Tách chân ra. Em nhìn đi, sưng hết lên rồi này."
Chu Tụng muốn nói ai đã gây ra vết sưng, nhưng tình hình hiện tại không cho phép cậu tự phụ như vậy.
“Em tự làm hay để anh giúp em?” Thương Dã mở nắp lọ thuốc, bên trong là một lọ thuốc mỡ màu trắng.
Chu Tụng nhìn thuốc, sau đó nhìn Thương Dã, nghiến răng nói: "Em sẽ tự làm."
“Được.” Thương Dã không nói gì, nhét thuốc mỡ vào tay Chu Tụng, nâng cằm cậu lên, “Bôi thuốc đi, anh xem.”
Chu Tụng cảm thấy xấu hổ vì phải làm điều gì đó tương tự như thủ da^ʍ dưới con mắt của người khác. Có thể để Thương Dã giúp, nhưng việc này sẽ không kết thúc trong vài phút được đâu.
Thế là Chu Tụng đành chịu xấu hổ bôi chút thuốc mỡ trong lọ thuốc, chỉ cần một chút nhiệt độ từ đầu ngón tay liền tan chảy, giống như một lớp dầu bóng loáng nhỏ xuống đầu ngón tay Chu Tụng.
Cậu dang hai chân ra và với tay xuống. Không chỉ môi âʍ ɦộ mà cả mặt trước của âʍ ѵậŧ cũng đỏ và đau.
Chu Tụng nhẹ nhàng bôi thuốc lên, đầu ngón tay xoa xoa châm rãi vào môi âʍ ɦộ đỏ ửng, ẩm ướt, không biết có phải ảo giác hay không, Chu Tụng cảm thấy nơi đó thuốc mỡ được bôi lên đang nóng lên.
“Được rồi, thoa xong rồi.” Chu Tụng không dám nhìn Thương Dã, bởi vì cậu có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt tham lam nóng bỏng của Alpha đối diện. Cậu nhanh chóng đặt thuốc mỡ xuống, muốn bước xuống đất.
Nhưng Thương Dã đẩy vai cậu và hỏi: "Còn phía sau thì sao?"