Tối đó hai người họ đi ngủ rất muộn nên gần giữa trưa họ mới rời giường. Thương Dã nhét điện thoại vào tay Chu Tụng để cậu ngủ một lát rồi anh xuống giường dậy đi nấu ăn.
Chu Tụng cầm điện thoại và lặng lẽ nhìn anh từ phía sau. Động tác của Alpha rất hờ hững, anh vuốt mái tóc dài buông xõa của mình, dùng dây chun lấy từ tủ đầu giường buộc lại, kiểu tóc này giống như kiểu tóc đuôi ngựa buộc thấp, phần đuôi xõa ra sau, trông rất mềm mại, khiến người khác muốn chạm vào.
Hình ảnh Hứa Dật buộc tóc đuôi ngựa chợt hiện lên trong đầu cậu. Chu Tụng không biết Thương Dã buộc tóc đuôi ngựa sẽ trông như thế nào, nhưng nó ắt hẳn phải rất đẹp, cái sự xinh đẹp chết người ấy!
Nhưng Chu Tụng chỉ dám nghĩ trong lòng, loại ý nghĩ này không thể để Thương Dã phát hiện được.
Thương Dã quay đầu nhìn Chu Tụng, thấy Chu Tụng có một biểu hiện rất kỳ
lạ.
"Em nhìn cái gì vậy?" Anh hỏi.
Chu Tụng rất nhanh lấy lại tinh thần, "Không có gì ạ."
“Vậy em nhìn anh kiểu đấy là có ý gì?” Thương Dã khẽ cau mày, “Một ánh mắt rất... ác ý.”
Chu Tụng vội vàng nhớ lại vẻ mặt vừa rồi, kiên quyết phủ nhận: "Không!" Sau đó, cậu chuyển chủ đề, "Đồng nghiệp của em nói muốn có chữ ký của anh."
"...Của anh sao?"
"Vâng."
Chu Tụng không dám ôm nhiều hi vọng về vấn đề này, bởi vì cậu cảm thấy rằng theo tính cách này của Thương Dã, cậu chắc chắn mười phần anh sẽ cảm thấy chuyện này rất phiền phức, phân nửa là lười ký.
Ai ngờ, Thương Dã chỉ nhàn nhạt quay mặt đi, đi về phía cửa, "Buổi chiều anh ký, ngày mai đưa em mang cho họ, lát nữa nhớ dậy ăn cơm."
“... Vâng.” Chu Tụng có chút sửng sốt, kéo chăn lên che mặt, rất nhanh cậu đã tưởng tượng hình ảnh nếu Thương Dã buộc hai bím tóc đuôi ngựa sẽ như thế nào
Cậu còn chưa kịp định thần thì điện thoại trên tay rung lên hai lần.
Thông báo từ WeChat, một tin nhắn thêm bạn bè mới.
Lưu ý: Tôi là Tô Liễm.
Trái tim của Chu Tụng run lên, đầu tiên cậu hoang mang về việc vì sao Tô Liễm biết được số điện thoại mới của cậu, sau đó là Tô Liễm thêm bạn cậu để làm gì. Nhưng cậu không do dự quá lâu, nhấn đồng ý thêm bạn bè.
Tô Liễm nhắn lại sau vài giây.
[Tô Tô Tô]: Chu Tụng, tôi cũng được cử đến chi nhánh mới nè.
Khi còn ở trụ sở chính, Chu Tụng không có nhiều tương tác với Tô Liễm, cũng chỉ là đến tham gia sinh nhật của Tô Liễm một lần. Thấy tin nhắn này, Chu Tụng không có ý kiến
gì, chỉ nhàn nhạt đáp lại hai chữ - "Tốt rồi."
【Tô Tô Tô】 Cậu lạnh lùng quá à.
[Tô Tô Tô]: Đúng rồi, thời gian trước tôi có thấy một vài tin tức về cậu và cha cậu trên Weibo.
Ngoài Thương Dã ra, những người đề cập đến chuyện của Chu Kế Viễn với Chu Tụng theo hướng tích cực là Hứa Dật và một vài đồng nghiệp trong văn phòng ở chi nhánh mới, nhưng bọn họ nói chuyện một cách ù ù cạc cạc, điều này không khiến Chu Tụng cảm thấy quá xấu hổ hay khó chịu.
Nhưng khi Tô Liễm thẳng thừng gửi tin nhắn này cho cậu, Chu Tụng đột nhiên trở nên lo lắng, cậu cắn ngón tay rồi gõ cẩn thận, hồi lâu cũng không biết trả lời như thế nào.
Thấy cậu không trả lời, Tô Liễm không biết cậu đang nghĩ gì, lại nhắn cho cậu một tin nhắn không đầu không đuôi.
[Tô Tô Tô]: Thương Dã thật sự là bạn trai của cậu sao?
【Tô Tô Tô】: Hai người quen nhau như thế nào vậy?
【Tô Tô Tô】: Cậu biết không? Các đồng nghiệp trong văn phòng đều bị sốc khi thấy Thương Dã bảo vệ cậu trong video.
Các doanh nghiệp sắp xếp các lượt tìm kiếm phổ biến và xóa video rất nhanh nhưng việc lan truyền là điều không thể tránh khỏi. Cũng có một số người đã lưu video, mặc dù không thể đăng trực tuyến nhưng họ luôn có thể phát tán nó ở chế độ riêng tư.
Chu Tụng nghĩ rằng ý của Tô Liễm là hỏi anh ta và cha anh ta, nhưng có vẻ như anh ta không tin rằng những người như Chu Tụng có thể leo vào giới kinh doanh.
Cửa phòng ngủ mở ra, trong phòng bếp truyền đến âm thanh thái thịt của Thương Dã.
Chu Tụng liếc nhìn cánh cửa, sau đó gõ gõ bàn phím và gửi một tin nhắn trả lời với vài từ.
[ZS]: Là bạn trai của tôi.
Trả lời xong, không đợi Tô Liễm trả lời, cậu vén chăn xuống giường, tắm rửa sạch sẽ trước, sau đó đi đến phòng bếp.
“Trưa nay chúng ta ăn gì vậy anh?” Chu Tụng ghé người vào khung cửa, hỏi.
Thương Dã thản nhiên nói: “Canh thịt viên, rau xào.” Anh đeo một chiếc tạp dề quanh eo, khiến vòng eo trông thon gọn nhưng vẫn đầy uy lực.
“Em rửa mặt đánh răng chưa?” Anh lại hỏi.
“Dạ rồi.” Chu Tụng chăm chú nhìn động tác của nam nhân Thương Dã, sạch sẽ nhanh nhẹn. Chu Tụng mặc dù còn rất nhỏ đã nấu ăn nhưng nấu không ngon, nếu Chu Kế Viễn không nấu ăn thì thường ăn mì gói.
Thương Dã đặt dao xuống, kéo cổ tay cậu, "Lại đây."
Tóc gáy Chu Tụng lập tức dựng đứng, cậu cự tuyệt: "Phía dưới của em còn đau!"
"Không làm nữa, anh chỉ muốn hôn em thôi." Thương Dã vòng tay qua eo cậu, kéo cậu vào lòng, ôm trọn lấy cậu, sau đó giữ gáy cậu, đưa nụ hôn ướŧ áŧ vào miệng Chu Tụng.
Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, sợi chỉ bạc nối ở khóe môi và kẽ răng. Đôi môi sưng đỏ bị Thương Dã cắn vào miệng phát ra tiếng mυ'ŧ “chậc chậc”. Một cảm giác tê dại bò dọc theo gáy Chu Tụng đến sống lưng, cậu vô thức nhón chân vươn tay móc cổ Thương Dã.
Những gì Tô Liễm nói là xạo.
Chu Tụng biết rõ điều đó trong đầu.
Không phải cậu leo lên người Thương Dã, mà là Thương Dã không thể không có cậu, cậu cũng không buông bỏ Thương Dã được.