“ Chờ đã?” Lâm Dịch An lần nữa chấn động: “Còn ba ngày nữa là diễn rồi, mày không luyện tập thêm một chút sao?”
Thương Dã xoay người bước ra khỏi cửa, “Để bọn họ luyện tập trưuosc đi, ngày mốt tao sẽ trở lại.”
Sau khi anh rời đi, cậu thiếu niên trên sân khấu nhảy xuống chạy lại chỗ Lâm Dịch An, lo lắng hỏi: “Anh, anh Lâm, anh Thương Dã nói gì vậy?”
Lâm Dịch An thay đổi vẻ mặt, vỗ vỗ vai cậu thanh niên: “Anh ấy nói giữ cậu lại, yên tâm đi. Mấy ngày này lo luyện tập chăm chỉ, sắp tới cậu sẽ được lên chương trình. Đây là lần đầu tiên cậu lên chương trình đúng không? Nào, lại đây, anh kể cho cậu....”
Trước cửa công ty, Tô Liễm kéo tay Chu Tụng, làm nũng nói: “Đi nha, tôi đã đặt chỗ xong rồi.”
Chu Tụng bị cậu quấn lấy không thôi, “ Mọi người đến đó là được rồi....”
Bỗng nhiên cậu cảm thấy ớn lạnh sau gáy, quay lại trong tiềm thức. Tô Liễm cũng nhìn theo ánh mắt cậu, “Sao thế?”
Chu Tụng đưa tay sờ lên cổ, trên đường chỉ có xe cộ và dòng người qua lại, cảm giác như bị dã thú rình cũng biến mất.
Sau một hồi bị Tô Liễm nài nỉ, nhóm đồng nghiệp lần lượt ra về, Tô Liễm cuối cùng cũng kéo được Chu Tụng đi theo.
Một nhóm người ăn tối sau đó đến quán bar chơi.
Chu Tụng không thích loại môi trường xa lạ và đông đúc này, một mình ngồi trong góc uống nước. Thấy sắp đến giờ, cậu gửi cho Tô Liễm một tin nhắn rồi rời đi.
Trời dần về khuya, Chu Tụng thu dọn áo khoác bước ra khỏi quán bar, mới vừa đi đến một con hẻm tối, phía sau liền có tiếng bước chân vội vàng và nặng nề, tim cậu như bị xiết lại, một giây sau cậu liền bị một lực kéo vào trong hẻm tối.
Mắt Chu Tụng bị cận, thêm việc trong hẻm này quá tối, cậu chỉ thấy được vóc dáng của đối phương cao hơn cậu rất nhiều, hản là Alpha hoặc Beta, tim hắn đập càng nhanh, vội nói: “Chờ đã, anh... ừm!”
Vừa mở miệng ra liền bị chặn.
Đối ohuowng như cực kỳ quen thuốc thân thể của cậu, nhéo sau gáy cậu, hung hăng hôn xuống.
Toàn thân Chu Tụng cảm thấy ớn lạnh, mọi đòn phản kháng của cậu đều bị đối phương hóa giải sau 2 3 lần, hai tay bị một chiếc dây lưng tơ lụa trói lại phía sau.
“Ưmm, đừng mà, không muốn.” Môi trên, môi dưới Chu Tụng đều bị cắn đau đến tê dại, rỉ vài giọt máu. Mùi máu tươi hòa trong nước bột, hương vị sắt rỉ khiến cho Chu Tụng càng thêm sợ hãi.
Mục đích của đối phương rất rõ ràng, hai tay chui vào áo khoác Chu Tụng, vừa xoa nắn vừa vò bóp eo cậu qua lớp áp mỏng, rất mập mờ sắc tình. Áo sơ mi được nhét vào trong trong quần tây. Đối phương lôi áo sơ mi ra, cởϊ qυầи Chu Tụng xuống.
Chu Tụng tức giận, cậu không hiểu, cho dù có phát tình cũng đừng có phát cái tiết đó lên đầu cậu chứ. Cậu cắn mạnh vào đầu lưỡi đối phương, sau khi thấy đối phương kêu đau, cậu nagy lập tức chạy ra phía ngõ nhỏ bên ngoài.
Ở đầu ngõ, ánh sáng của đèn đường chiếu xuống, chia đôi bên trong và bên ngoài thành hai phần đen và trắng.
Chu Tụng toát mồ hôi lạnh, chạy được hai bước, cậu bị một cánh tay mạnh bắt lấy thắt lưng. Cậu cảm thấy cả cơ thể mình như chìm xuống đáy biển sâu, lập tức bị đẩy vào tường, mặt cọ vào vách tường thô ráp đau đớn, người phía sau trực tiếp cởi bỏ quần tây, qυầи ɭóŧ của cậu.
“Đừng, dừng lại. Tôi là Beta.” Chu Tụng run rẩy.
Đối phương ghé vào bên tai cậu cười trêu tức cậu, ý muốn tỏ ý khinh thường với lý do này, sau đó dùng vải chặn miệng Chu Tụng lại.
Cả người Chu Tụng đều run rẩy, người phía sau đè ép cậu khiến cậu không thể động đậy. Chuyện duy nhất cậu có thể làm bây giờ là phát ra những tiếng kêu nghẹn ngào, thống khổ.
Một bàn tay ấm áp sờ đến côn ŧᏂịŧ đang rũ xuống phía trước, tay khác nhào nặn cặp mông căng tròn của Chu Tụng, thịt tràn qua kẽ tay giống như vắt sữa bò.
Trước mắt Chu Tụng dần mơ hồ, cậu hô hấp gấp gáp, l*иg ngực phập phồng kịch liệt. Đột nhiên, hai ngón tay lạnh lẽo từ từ di chuyển xuống cửa huyệt phía sau cậu.