Beta Đáng Thương Bị Điên Phê Alpha Bắt Nạt

Chương 4-2: Tìm người giải quyết

Ngoại trừ Chu Tụng, cậu vẫn gõ bàn phím tiếp tục công việc của mình, mặt bàn đột nhiên bị gõ hai cái, cậu ngẩng đầu nhìn, là Tô Liễm.

“Chu Tụng, tối nay cùng đi ăn cơm chung không? Tất cả mọi người đều đi luôn.” Tô Liễm cười híp mắt mời Chu Tụng.

Những người khác ngồi cách xa nhưng vẫn có người lớn tiếng nói về phía này.

“ Tiểu Tô, không phải cậu biết Chu Tụng không bao giờ nhận lời đi chơi chung với tụi mình sao, thôi bỏ qua đi.”

“ À đúng rồi. Chu Tụng này, không phải là vị kia nhà cậu đang chờ cậu ở nhà đấy chứ?”

Từ khi Chu Tụng ở cùng với Thương Dã, trên người cậu luôn có mùi tin tức tố nồng nặc của Alpha, mỗi ngày Chu Tụng đều đi làm với cơ thể nồng nặc mùi tin tức tố này khiến những người trước đó không thân thiết với cậu càng cách xa cậu hơn.

Không biết có những lời đàm tiếu từ đâu ra, nói Chu Tụng nhìn không đứng đắn, sau giờ làm việc liền đi khắp nơi dụ dỗ, câu dẫn Alpha. Có người còn nói rằng người đó thấy được Chu Tụng đi cùng với một Alpha dáng dấp cực kì xấu, hai người đi cùng nhau nhìn rất thân mật.

Mấy tin tức không biết được bắt nguồn từ đâu liền như mưa rơi từng giọt từng giọt xuống, từ từ theo tự nhiên gây ra một loạt phản ứng sau đó.

Chu Tụng trong miệng bọn họ trở thành một Beta không đứng đắn, không biết liêm sỉ.

Tô Liễm còn nói chuyện với loại Beta này, quả thực là làm bẩn Omega thanh khiết mà.

Chu Tụng đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của bọn họ, cụp mắt xuống, nói: “Tôi không đi đâu, mọi người đi chơi đi.”

Câu trả lời không ngoài dự liệu, Tô Liễm vẫn không từ bỏ, dứt khoát ngồi bên cạnh Chu Tụng. Mấy ngày nay, mùi tin tức tố trên người Chu Tụng nhạt dần đi nên Tô Liễm mới dám làm vậy. Cậu ta bỗng nhiên ôm lấy cánh tay Chu Tụng, giọng nói mềm mại mang chút nhõng nhẽo cầu xin: “Đi mà Chu Tụng, trước giờ cậu chưa từng đi chơi cùng bọn tôi, lần này là sinh nhật tôi, nể mặt tôi cậu đi cho tôi vui được hong.”

Ngoại trừ Thương Dã, Chu Tụng chưa từng tiếp xúc với ai ở khoảng cách gần như vậy, cậu liền vội rút tay ra, gọng kính đen trên mũi rơi xuống, đôi mắt đen sáng ngời mang chút bối rối lóe lên trước mắt Tô Liễm.

“ Tôi, tôi thực sự không đi được.” Chu Tụng vội vã giải thích, dùng tay chỉnh lại mắt kính.

Tô Liễm cảm thấy có chút kì quái, cảm thấy khó xử nói: “ Thật sự không đi được sao? Hay cậu suy nghĩ lại đi nha, tan làm tôi lại tới tìm cậu.”

Chu Tụng muốn nói là tan làm cậu sẽ về nhà luôn, nhưng Tô Liễm đã đứng dậy rời đi, cậu đành ngập ngừng im lặng.

-

Thành phố A.

Thương Dã uống hai ngụm nước mà Lâm Dịch An đưa cho anh, dáng người anh vốn là cao gầy, mặc một thân màu đen khiến anh tăng thêm vài phần tà mị. Anh xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng mạnh mẽ. Mái tóc dài đen nhánh được buộc lại phía sau, vài sợ rủ xuống lộ ra vẻ lười biếng.

“ Thế nào rồi?” Lâm Dịch An liếc nhìn người thanh niên đang cầm dùi trống ngồi trên sân khấu.

Thương Dã kấy điện thoại ra, đáp: “Vẫn ổn, để cậu ta ở lại ban nhạc.”

Lâm Dịch An thở phào, nếu Thương dã đã nói như vậy thì có nghĩa là đứa nhỏ này năng lực không tệ. Anh ấy chợt nhớ tới điều gì, nói tiếp: “Hôm nay Lộ Viễn Dương có tới công ty.”

Thương Dã khẽ nhướng mày, “Sau đó?”

“ Sau đó anh ta nói rằng chúng ta là bầy sói mắt trắng, còn mắng nhiếc mày, nói tóm lại là nhìm anh ta cực kì tức giận.” Lâm Dịch An khoác tay trước ngực, “ Kỳ Bạch với Triệu Nguyệt sau khi nhìn thấy thông báo của công ty cũng tìm tớii hỏi tao, tao liền kể chuyện của mày cho bọn họ nghe.”

“Sớm muộn cũng phải biết.” Thương Dã cúi đầu nhấn điện thoại hai lần, liền nghe thấy Lâm Dịch An nói: “Tối đó có xảy ra chuyện gì không?”

Khóe miệng Thương Dã giật giật nói: “Tao tỉnh dậy kịp thời, đấm hắn một trận.”

“Không phải mày bị anh ta bỏ thuốc phát tình sao? Mày uống thuốc ức chế hả?” Lâm Dịch An hỏi. Người biết được Thương dã bị kích ứng với tin tức tố không nhiều, Lâm Dịch An là một trong số đó.

“ Tìm người giải quyết.” Thương Dã buột miệng nói ra.

Lâm Dịch An trọn to hai mắt, cứng đờ nhìn Alpha bên cạnh: “Con mẹ nó mày là người của công chúng đó, mày tìm ai để giải quyết!”

“Không phải việc của mày. Chút nữa tao sẽ trở về thành phố B.” Thương Dã tắt điện thoại, nói với Lâm Dịch An.