Còn Lâm Kê lại nghiêm mặt lạnh lùng, bày ra vẻ chán ghét, nhìn như rất ghét chụp hình, nhưng khóe miệng rõ ràng lại mang theo vẻ dịu dàng.
————–
Lúc này, Lục Diêu lạnh nhạt nhìn thấy Lâm Kê: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Lâm Kê khẽ mím môi, có chút không vui, cũng có chút đau thương, cuối cùng vẫn là biết thành sự bất lực: “Sợ chỉ trong chớp mắt, em lại biến mất.”
Tim Lục Diêu như bị xoắn chặt, hơi đau.
Cô nhớ đến giấc mơ kia, Lâm Kê trong giấc mơ đó và cả hồi ức của bọn họ nữa, chỉ là do ảo tưởng của cô thôi sao? Cô hỏi Lâm Kê câu hỏi trong mơ đã gặp: “Khi thấy tôi cảm giác của anh là gì?”
“Đau lòng, sau đó vui mừng.”
“《 Thế gian duy nhất là em 》 là anh viết phải không?”
“Không phải anh, là của con Husky chúng ta nuôi viết” – Anh mỉa mai, nhưng lập tức hỏi lại: “Em nhớ ra rồi?”. Nhìn phản ứng của Lục Diêu, anh kiên quyết lắc đầu: “Không, em chưa nhớ ra”
Lục Diêu có chút áy náy: “Trong giấc mơ tôi nghe thấy khúc nhạc này.”
“Bởi vì trong lúc em ngủ, anh đã ở đây kéo bài này, dĩ nhiên em có thể nghe được.”
Lục Diêu: “. . . . . .”
Lâm Kê thấy Lục Diêu im lặng, trong phút chốc đôi mắt rũ xuống, anh đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô một cái rồi lập tức đi ra ngoài.
Lục Diêu day day đầu, có chút chóng mặt, mọi thứ trong mơ vẫn rất rõ ràng. Mọi phân tích đều không có thứ tự gì, thậm chí lúc cô đang ngủ vẫn còn nỗ lực tìm nguyên nhân và sự thật những việc xảy ra gần đây, cô thử phán đoán đoạn trí nhớ đó cuối cùng là cô ảo tưởng hay thật sự đã xảy ra chuyện đó.
Lục Diêu xốc chăn bước xuống , bên giường có một đôi dép lê sọc xanh được xếp ngăn nắp, cô khưng lại một giây, sau đó đi chân trần ra khỏi phòng. Xuyên qua một hành lang dài gấp khúc, cô thấy Lâm Kê ngồi trên sofa màu xám ở phòng khách đọc sách. Sườn mặt của anh rất đẹp, hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của Lục Diêu, cảnh tượng này không hiểu sao có một loại cảm giác ấm áp và quen thuộc.
Ở bên chân anh là một con husky ngồi chồm hổm, biểu cảm kiêu ngạo giống anh.
Lục Diêu bước từ cầu thang xoắn ốc, ngay giữa phòng khách là tấm ảnh cưới rất lớn của cô và Lâm Kê. Mà cách sofa một khoảng không xa cũng bài trí vài tấm ảnh ảnh giống như trong phòng ngủ vừa rồi, chỉ là không to bằng, ước chừng khoảng một bàn tay.
Ở phòng khách có một cánh cửa, phía sau đó là một phòng to gấp đôi so với phong này, không khí lưu thông rất tốt. Đứng ở cạnh cửa có thể thấy được sàn gỗ ở bên trong không có một hạt bụi. Một loạt giá sách được sắp xếp theo các hình dạng ngẫu nhiên có thứ tự, độc đáo mà thú vị. Trên giá dày đặc các loại sách đều được sắp xếp theo thứ tự giống như một thư viện khổng lồ.
Sát cửa sổ trong phòng có một chiếc bàn vuông dài chừng 3 mét, bên cạnh có hai, ba cái ghế dựa, Cách đó vài bước là một chiếc đàn dương cầm, trên tường còn treo một chiếc đàn vĩ cầm, côn, đao, kiếm, còn có…. một tấm ảnh chân dung của Lục Diêu và Lâm Kê
Không nghi ngờ gì nữa, Lâm Kê thật sự là chồng cô. Nghĩ vậy, Lục Diêu lại nghĩ tới chị song sinh Lục Âm của mình, chồng chưa cưới của chị ấy Nguyễn Chiêu Minh, còn có Lục Sa nữa.
Sắc trời đã tối, cô giúp việc đang trong phòng bếp nướng thịt ba rọi
Con husky to lớn đằng kia chầm chậm đi đến bên cạnh Lục Diêu, cọ cọ bụng vào chân của cô, phát hiện cô không gãi cằm nó như trước nữa, ủ rũ nhìn Lục Diêu một cái, lại yên lặng đi về nằm úp trên mặt đất cạnh chân Lâm Kê.
Đột nhiên ——
“Ting ting ting ting. . . . . .” – Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cả người Lục Diêu cứng đờ, vô thức từng bước lùi về phía sau, sắc mặt ngay lập tức trở nên tái nhợt, cô cắn chặt môi, hai tay nắm lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bên trong điện thoại
Lâm Kê lật nhanh cuốn sách trên tay, anh ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại cúi đầu tiếp tục lật: “Của em”
Ý anh là điện thoại.
“Làm sao anh biết?” – Lục Diêu nhắm mắt, hít sâu một hơi, lạnh lùng hỏi.
Lâm Kê cũng không ngẩng đầu lên: “Suy luận. Em đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện, ít nhất em phải có hai cái điện thoại, một cái em biết, một cái em không biết “
Lời chưa lời này chưa kịp nói, đột nhiên có ý nghĩ muốn đấm anh, lại nghe anh nói: “Em có IQ thấp hơn anh, lại muốn dùng vũ lực để đàn áp anh. Thành thật mà nói, chuyện này em không thể làm được, bởi vì anh còn thông thạo kiếm thuật, đánh côn, quyền anh, đấm bốc.”
Trong phút chốc, Lục Diêu im lặng, hai tay nắm chặt buông ra.
Điện thoại vẫn reo như cũ.
Lục Diêu mở miệng: “Anh chắc chắn là chồng…………. của tôi?”
Lâm Kê nhàn nhạt mỉa mai: “Không phải, anh đã lãng phí các cuộc đời với lời nói dối vô ích này rồi.”
Dừng một chút, anh còn nói: “Anh rút lại lời nói trước đây. Hiện giờ anh đang rất không vui bởi vì rõ ràng em vẫn rất ngốc nghếch.”
Lục Diêu không để ý tới lời nói của anh: “Anh đã là chồng tôi, vậy thì nhận điện thoại đi”
Lâm Kê bỏ quyển sách xuống, đổi thành một quyển khác: “Anh là chồng của em, phải nghe điện thoại, hai việc này không liên quan đến nhau, nhưng rõ ràng em có hội chứng PTSD[1], khi điện thoại bỗng dưng reo lên, theo bản năng em trốn tránh, sợ hãi. Vì thế, anh có thể nghe giúp em”
[1]
Nói xong, anh anh đứng dậy, bước hai bước, một tay lật sách, một tay bắt máy, giọng nói lành lạnh trầm thấp: “Xin chào, tôi là Linko.”
Anh dừng lại một chút nói bằng tiếng Anh lưu loát: “Cô ấy là vợ của tôi. Vì sao anh nói là anh không biết cô ấy đã trở về? Các anh biết tại sao không? Đó là vì trên thế giới này có loại người như tôi, có trí nhớ và tốc độ phản ứng đều xuất sắc, cũng có những người như các anh cả trí nhớ và tốc độ phản ứng đều rất kém cỏi.”
“Anh nói là do trời ban? Không, việc đó không có liên quan gì đến thượng đế cả, chỉ có gen và IQ có liên quan thôi. Anh có việc tìm Yao, là cấp trên của anh Richard ở thông tấn xã Lỗ Tây bảo anh gọi cho tôi. Bây giờ tôi với anh nên dừng chuyện nói này nọ vô nghĩa lại, để cho họ nói chuyện”
Sau đó Lâm Kê đưa điện thoại cho Lục Diêu: “Của em, Richard tìm em.”
Lục Diêu nhận điện thoại, nhàn nhạt nói hai câu với Richard, anh ta mới nói: “Yao, cô là một phóng viên ưu tú. Tuy tôi không rõ vì sao khi không còn ở vùng xung đột, cô liền ngay lập tức bỏ dùng các thiết bị điện thoại và mạng xã hội, nhưng tôi thật sự xem trọng tài năng của cô, cô rất có thiên phú. Tôi nghĩ đến cô là người Trung Quốc, chúng tôi cho rằng cô hẳn là rất rõ về nơi đây, vì vậy tổng bộ hi vọng cô có thể trở thành Tổng giám đốc của Lỗ Tây chi nhánh Trung Quốc.”
Lục Diêu siết chặt ngón tay, lúc trước bị ép đi đến khu xung đột rồi liều mạng ở đây, với lại sau này nhận được những cuộc điện thoại xa lạ, hơn nữa còn ra lệnh cho cô, cho đến bây giờ cô vẫn cảm thấy mình bị đánh bại.
“Tôi không thể cảm nhận vị trí này. Vì thế các anh tìm người khác đi”
Bên kia đầu dây Richard còn nói cái gì đó, Lục Diêu đã cúp điện thoại
Dưới ánh đèn, mắt Lâm Kê hiện lên ý cười, đôi mắt trong veo mềm mại chạm vào bóng lưng cô, anh vui mừng nói: “Anh rất vui vì em từ chối về nước, chuyển đến một nơi khác sinh sống là điều rất phiền toái và lãng phí thời gian.”
Lục Diêu bỏ điện thoại xuống, ngồi xếp bằng trên sô pha: “Tôi không bị PTSD.”
Cô không bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
Lâm Kê nhíu mày: “Em nghi ngờ anh.”
Lục Diêu cũng nhíu mày, sờ túi quần trước, muốn rút ra một điếu thuốc nhưng ngay lập tức nhớ lại từ hồi về Mĩ từ chiến khu thì đã cai thuốc, đành phải bỏ xuống.
Lâm Kê nhìn Lục Diêu một cái: “Khi em nghe tiếng chuông điện thoại vang lên đã lùi về phía sau theo phản xạ có điều kiện, sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, đó là lảng tránh và căm phẫn. Ít nhất em đã từng nhận hơn hai cuộc điện thoại lạ, mà mỗi lần nghe điện thoại đều là về những điều em không muốn nghe. Vì vậy em mới tức giận, thậm chí là né tránh.”
“Nhiệt độ trong phòng thấp, em lại không mang dép lê, là vì em muốn duy trì độ nhạy của bàn chân, không cho đôi dép trở thành chướng ngại khi có tình huống bất ngờ xảy ra. Từ lúc em xuống nhà tới giờ, tư thế luôn đứng thẳng, luôn trong trạng thái tiến khả dĩ công, thoái khả dĩ thủ”[2], còn giấu một chiếc kéo được lấy trong phòng ngủ vào túi quần, hẳn đây là thói quen phòng thủ được hình thành từ lúc em ở nước A”
[2]
Lục Diêu bị người khác nhìn thấu có chút không thoải mái: “Làm sao anh biết được là ở nước A?”
“Trên Twitter em có viết, tuy rằng đến đầu năm nay anh mới biết được.” – Lâm Kê nói: “Vấn đề kiểu này cũng làm khó dễ anh. Tuy rằng anh không biết em không nhớ rõ, không biết vì sao em không nói gì mà lại bỏ đi, nhưng việc này là do em quyết định, chuyện công việc của em, anh cần phải tôn trọng em, chờ em xong việc rồi quay về”
Sắc mặt tái nhợt của Lục Diêu trở nên tốt hơn một chút, sự tôn trọng thẳng thắn vô tư của Lâm Kê làm cho cô thật sự cảm động. Cảm giác giống như là, có một người quý trọng mình, quan tâm mình, tin tưởng mình, tôn trọng mỗi quyết định của mình, sau đó chờ mình.
Lâm Kê cầm quyển sách vừa đọc xong để trên giá, lấy một quyển khác, nhớ mình chưa nói xong, tiếp tục nói.
“Ở nước A em không thể có được súng, vì một khi khi có súng thì bất kỳ ai cũng có thể dùng nó, nhưng em lại không tin bất kỳ người nào cho nên vẫn chuẩn bị một con dao găm nhỏ để dễ dàng mang theo mà không bị phát hiện. Khi ở nước A từng có người muốn gϊếŧ em nhân lúc em ngủ say nhưng không thực hiện được. Khoảng thời gian về nước em vẫn giữ trạng thái phòng thủ và độ mẫn cảm như cũ”
Lâm Kê mặt đen lại: “Còn nữa, nhìn phản ứng của em xem, đúng là em có tin hai chúng ta là vợ chồng, nhưng thật sự trong tâm em không nhận anh là chồng của em, vì thế anh rất không vui..”
Nói xong, lại quan sát Lục Diêu thêm lần nữa: “Ba năm trước em bỏ đi, từ một một nữ thần chứng khoán trở thành một phóng viên do bị đe dọa. Vào ngày 16 tháng 2, sau khi bị theo dõi ở một góc chết, em bị uy hϊếp qua một cuộc gọi từ điện thoại công cộng ở ven đường, nội dung là em hãy cẩn thận, nhưng em vẫn không thể thoát khỏi. Sau khi em bị bắt cóc thì quần áo không hề bị thay đổi, đầu tóc và cơ thể đều được tắm rửa chải chuốt qua, không có dấu hiệu bị bạo hành hay xâm hại tìиɧ ɖu͙©. Trí nhớ của em bị tác động vào. Những việc này là do một tổ chức gây ra. Không cần phải cảm ơn anh”
Lục Diêu nhíu mày: “Có thể tìm được là ai làm không?”
Xem ra bây giờ vẫn không tìm được manh mối.
Tay đang lật sách của Lâm Kê dừng lại một chút: “Không thể. Cho dù có tìm được chúng ta cũng bất lực không thể làm gì”
Trong phút chốc Lục Diêu im lặng, cô nhắm mắt lại, trong đầu luôn có một mảnh màu đỏ chói mắt như từng bước xâm chiếm lấy đầu óc cô
Sau một lúc lâu, cô mở mắt ra, cầm lấy điện thoại di động gọi cho Lục Âm.
Nhưng trong điện thoại từ đầu đến cuối vẫn truyền đến một câu: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Cô do dự một hồi lâu, gọi vào số của Lục Viễn Chí. Sau khi kết nối được, cô bình tĩnh và lạnh nhạt như thể đang nói chuyện với một người xa lạ: “Tôi là Lục Diêu, tôi không thể liên hệ với chị. Chị ấy có khỏe không?”
Một thoáng im lặng, Lục Diêu không thể tin được, hỏi: “Cái gì? Chị ấy đã mất tích rồi sao?”
Giọng điệu của Lục Viễn Chí trong điện thoại đã mất đi uy thế ngày xưa, mang theo một chút suy sụp: “Đã một tháng rồi”
Lục Diêu cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy có chút mơ hồ.
Lâm Kê bỏ sách xuống, giống như trước đây, ôm lấy thân hình mỏng manh của Lục Diêu vào lòng, ghì đầu của cô vào ngực của anh.
Hơi thở tươi mát dễ chịu của người đàn ông phả vào trong mặt, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng cao ngạo nhưng trong lời nói có chút ngượng nghịu: “Anh không giận em nữa, cũng cho phép em dùng hormone giống cái của mình quấy nhiễu hệ thống sinh lý của anh, đổi lại em không được đẩy anh ra. Em phải quen với chuyện này, quen với việc anh là chồng của em”
Lúc này con husky chảnh chọe đằng kia đứng dậy, đến bên chân của hai người cọ cọ rồi ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cả hai.
Khi điện thoại vang lên lần nữa, Lục Diêu đẩy Lâm Kê ra, cô biết mình không thể trốn tránh được nữa. Sau khi khi bắt máy, cô mới phát hiện cuộc gọi không có số điện thoại, giọng nói trong điện thoại cũng đã được xử lý qua.
Giọng nói đầu dây bên kia ra từ tốn mà nặng nề, mang theo vẻ nguy hiểm thần bí mà xa lạ: “Định mệnh của cô đã được ấn định ngay từ lúc cô sinh ra. Nếu cô muốn biết sự thật thì hãy nhận lời mời của Richard, trở về Trung Quốc đi”