“Ba năm trước, vì sao em không nói tiếng nào mà bỏ đi rồi trở thành phóng viên chiến trường. Ngày 16 tháng 2 đó, cuối cùng đã xảy ra việc gì?”
————–
Lục Diêu trầm mặc.
Lúc trước bỏ sự nghiệp kinh doanh chuyển sang thành phóng viên, nguồn gốc là từ một cuộc điện thoại đe dọa, không phải là cô tự nguyện.
Ba năm trước đây, cô tăng ca đến đêm khuya, bỗng dưng nhận được một cuộc điện thoại lạ. Có người đe dọa cô, khiến cô phải cùng một đoàn đi chiến trường tác nghiệp
Nhóm phóng viên này thông tấn xã Lỗ Tây thành lập từ một phóng viên đã từng nhiều lần đoạt giải Pulitzer lĩnh vực phóng sự. Ba năm này, Lục Diêu đi theo tổ này, đạt được không ít danh tiếng, nhưng cô không hẳn là thích. Chẳng qua là cô vẫn kiên trì làm mọi việc hết sức có thể, mặc kệ là làm việc gì, đều phải làm đến mức tốt nhất. Vì vậy mới có DL. Yao trên Twitter .
Mà cư dân mạng mạng cũng vô cùng thổi phồng danh tiếng của cô
Cô vẫn luôn nghĩ rằng, đối với cuộc sống của mình, cô vẫn luôn tuyệt đối kiểm soát được
Cho đến một tháng trước không biết tại sao bị tấn công bất tỉnh, mấy ngày hôm trước lại xuất hiện bên ngoài hiện tượng vụ án, cô mất đi trí nhớ với biết bao ký ức, hôm nay lại đột nhiên biết được đã kết hôn, chồng của cô lại là là Lâm Kê danh tiếng lẫy lừng, cô mới phát hiện cuộc sống của cô so với những gì cô những biết đã hoàn toàn khác xa
Theo như cô cảm thấy thì có vẻ như đã có người sắp đặt rồi
Có lẽ sự sắp xếp này với vụ bắt cóc cô đi một tháng trước có liên quan, Cả việc mất trí nhớ một tháng nay cũng vậy. Nhưng cũng có thể là chẳng có gì, thậm chí có thể do tinh thần của cô có vấn đề gì đó, ai biết được?
Cô giống như một cái đuôi cá bị mắc kẹt vào biển sâu vô tận, bên trong cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì chính cô cũng không biết.
Nghĩ vậy, Lục Diêu mơ hồ, có chút đau đầu.
Cô lập tức bắt đầu tự hỏi làm thế nào để trả lời câu hỏi của Lâm Kê. Nếu người cảnh sát da màu kia có thể thương lượng để anh đưa cô về thị trấn nhỏ này, vậy thì anh cũng có thể xem được ghi chép của anh ta rồi, lúc trả lời mấy câu hỏi ở cục cảnh sát, cô không tỉnh táo
Im lặng trong phút chốc, Lục Diêu nhíu mày: “Ở cục cảnh sát tôi đã nói rõ ràng rồi, đều là sự thật, anh hẳn là thấy được.”
Lâm Kê lạnh nhạt mà cao ngạo nhắc nhở cô: “Anh nói rồi, anh là một thiên tài. Mà thiên tài thì có thể nhìn ra em đã giữ lại rất nhiều điều. Rất nhiều.”
Lục Diêu giương mắt nhìn Lâm Kê ngồi xổm trên bàn trà nhìn cô, Bị vạch trần cũng không hề tức giận, còn thành thật hỏi Lâm Kê: “Tôi có thể tin tưởng anh không?”
Lâm Kê nhảy xuống khỏi bàn trà, lại bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, có chút không vui: “Tuy rằng anh rất muốn nói người em từng tin tưởng nhất là anh. Nhưng hiện tại em đã nói rằng em chỉ tin tưởng mỗi em”
Nói tới đây, mặt Lâm Kê xám lại, tiếp tục nói: “Việc này em hãy tự mình nhận định, anh không thể chi phối tư tưởng hoặc quấy nhiễu nhận định của em. Em có quyền độc lập suy nghĩ và đưa ra câu trả lời.”
Lục Diêu cẩn thận đánh giá Lâm Kê, vẻ mặt của anh cùng với vẻ mặt của cô, ảnh cưới, ảnh chụp chung, còn có cảm giác quen thuộc mơ hồ: “Nếu tôi muốn biết được sự thật, hẳn là tôi phải nói cho anh biết. Có thể cho tôi xin danh thϊếp của anh không?:
Lâm Kê quay đầu cô giúp việc: “Dorothy!”
Một người phụ nữ mập mạp chừng 60 tuổi đi ra, đem danh thϊếp đưa hai tay cho Lục Diêu, biểu cảm cao ngạo giống như Lâm Kê. Bà ấy dùng tiếng Anh nói: “Thật vui khi thấy cô trở về, cô Lin. Cơm tối còn 10 phút nữa là có rồi.”
Sau đó bỏ đi, vào lại nhà bếp.
Lục Diêu cẩn thận danh thϊếp của Lâm Kê hai lần, giống hệt như cái mà người đồng nghiệp kia từng đưa cô xem, bên trên là nét chữ do Lâm Kê viết tay, sau đó scan ra, đóng mộc
Ở giữa là tên, góc phía dưới bên phải là số điện thoại và địa chỉ để liên hệ
Thông thường mà nói, để nhận định thân phận một người, chủ yếu là chứng cứ khách quan, thứ yếu là giác quan thứ sáu. Cô chỉ tin tưởng chính mình, mà giác quan thứ sáu của cô lại tin tưởng Lâm Kê, chứng cứ khách quan cũng đã có đủ
Lục Diêu sắp xếp lại câu từ, đem việc cô bị đe dọa ba năm trước nói ra, nói tiếp: “Lúc tôi tỉnh lại thì mặc bộ quần áo y hệt ngày 16 tháng 2, cơ thể từng bị người khác rửa sạch qua, không □□ (bản raw thực sự viết như thế luôn á mọi người TvT), dấu vết xâm hại**. Tóc tai và quần áo đều chỉnh tề, móng tay đã bị cắt. Cánh tay của tôi lộ ra ngoài, thật sự rất trắng, như là nhiều ngày chưa tiếp xúc với ánh mặt trời nên tái nhợt, trên tay còn đeo duy nhất một cái bao tay có thể mua được ở bất kỳ chỗ nào. Một tháng này tôi hẳn là đã ở bên trong không tiếp xúc với ánh mặt trời.”
Lâm Kê gật gật, lấy một cái iPad ra, mở một video cho Lục Diêu xem: “Anh đã điều tra qua vào ngày 16 tháng 2, trong bảng ghi chép viết rằng không có ai theo dõi em”
Video này, mấy ngày nay thừa dịp lúc cảnh sát tìm bác sĩ để kiểm tra cho cô, cô đã tìm cơ hội để xem qua, giống với video này
Lâm Kê vắt chéo đôi chân dài, tựa vào trên bàn trà, đưa ra kết luận: “Người bắt cóc em có lẽ là một tổ chức.”
Lục Diêu thử phân tích: “Biết được thời điểm đó tôi sẽ đi vào góc chết, hơn nữa còn gây án thành công, rất có thể là người quen hoặc người luôn ở bên cạnh tôi, nếu không phải người này nhất định đã quan sát trước, biết được quá trình làm việc cũng như thời gian nghỉ ngơi của tôi, hoặc là người này thông qua một người khác đã biết thời gian biểu của tôi.”
Lâm Kê đổi thế, nghe Lục Diêu tiếp tục nói: “Bên cạnh đó tôi dường như không sử dụng mạng xã hội hay các thiết bị di động, sự việc xảy ra ở một nơi không phải là ngẫu nhiên mà là theo dõi ở góc chết trên đường về nhà tôi. Trong video giám sát cũng không thấy những người quen thuộc thường xuyên xuất hiện hay theo dõi tôi, tôi không có người quen nào cả, hẳn là người này hay ở bên cạnh tôi gây ra mà bình thường tôi không chú ý đến. Dĩ nhiên còn có một khả năng khác là vào thời gian và địa điểm khác nhau, bọn chúng phân công theo dõi tôi, nếu có như vậy bọn họ chắc chắn sẽ có điểm chung. Trong video giám sát không nhìn ra được điểm liên quan như vậy.”
Nói tới đây, Lục Diêu tạm dừng một chút, còn nói: “Còn có một khả năng khác chưa được cân nhắc đến, video giám sát chúng ta xem đã có người cắt xén qua, cái bên ngoài hiện trường vụ án đã bị phá hỏng, không thể biết được ai đưa tôi đến đó”
“Cho nên, người bắt cóc tôi là một tổ chức, đúng không?” – Lục Diêu ngẩng đầu, tìm kiếm cái gật đầu của Lâm Kê
Lâm Kê gật đầu, trên mặt Lục Diêu lộ ra vẻ tươi cười nhàn nhạt, ngay sau đó, vì lời nói của Lâm Kê mà vẻ tươi cười cứng đờ trên mặt.
“Quả nhiên, rõ ràng là ngốc nghếch thật, theo như lời của em nói tất cả đều là là phán đoán không có căn cứ, logic rối loạn, trăm ngàn sơ hở. Với trình độ như vậy, tiểu thuyết mì ăn liền đăng nhiều kì trên mạng cũng không đạt chuẩn.”
Trong phút chốc, Lục Diêu im lặng, cúi thấp đầu, nhưng không thể không thừa nhận rằng Lâm Kê nói đúng. Đối diện với thiên tài, cô chỉ có thể học hỏi. Cô nhíu mày, thành thật hỏi: “Vậy anh kết luận như thế nào?”
Lâm Kê mặt không chút thay đổi: “Chẳng hiểu làm sao mà một người nhận được điện thoại đe dọa đến vùng giao chiến để trở thành phóng viên, em lại biết được một ít kỹ năng chiến đấu, lại hôn mê lặng yên không một tiếng động, trí nhớ trong một tháng biến mất, không nhớ rõ anh, và cả những hồi ức khác nữa.”
“Trí nhớ của em đã bị động chạm qua, loại tác động này không phải là loại thôi miên đơn giản mà làm được. IQ của em cao đến 173, đương nhiên so với anh vẫn thấp hơn rất nhiều, nếu không phải là một tổ chức thì không ai có khả năng làm được việc này, đồng thời một chút manh mối cho em cũng không có”
Không có nhiều manh mối, cho nên không thể nào điều tra, không thể nào tìm được chân tướng. Chuyện này giống như là một mớ hỗn độn, làm cho Lục Diêu có chút đau đầu.
Cô bất lực lấy tay vỗ đầu, cố gắng nhớ lại mình cuối cùng nhớ rõ cái gì. Đột nhiên cô nhớ lại lúc cô bị bịt miệng, cô ngửi được loại thuốc mê H2, loại thuốc mê này được Lục Âm bí mật điều chế ở sở nghiên cứu, thành phẩm đều bí mật đưa đi bằng con đường khác tới các nơi khác, trên thị trường không có khả năng lưu hành.
Phía sau sự thật là gì? Cô có muốn đi tìm nó không? Cô nên thuận theo Lâm Kê, thỉnh cầu anh giúp đỡ tìm ra chân tướng? Muốn tìm thì bắt đầu từ đâu? Cô nên làm gì bây giờ?. . . . . . Không, còn có Lục Âm. Lục Âm, chị sinh đôi của cô, người duy nhất của Lục gia liên hệ với cô, vào ngày 13 tháng 2 Cũng còn gọi điện thoại cho cô nói là cùng chồng chưa cưới của mình Nguyễn Chiêu Minh và em gái của cô, Lục Sa đi nghỉ ở bãi biển. Một tháng nay bọn họ đã không liên hệ gì rồi, không biết hiện giờ Lục Âm như thế nào.
Có quá nhiều thứ đột nhiên dồn nén lên thần kinh vốn đã quá tải của Lục Diêu. Cô giống như thấy được hai mắt mờ mịt, một người đàn ông tức giận nắm lấy hai vai nhỏ xinh của một cô gái: “Là cô! Vì sao cô lại làm như vậy?”
“Vì sao ư? Tôi còn không phải vì anh sao, anh vẫn luôn lừa tôi, nói sẽ nói thật với chị ấy, tới khi cả hai người đều phải kết hôn, anh cũng chưa nói, anh bảo tôi phải làm sao bây giờ? tôi không thể nói cho chị ấy biết người em gái mà chị ấy vẫn luôn yêu thương đang ở bên chồng chưa cưới của chị ấy. Tôi làm sao có thể nói ra được? Làm sao chị ấy có thể chịu được?”
“Cho nên cô sẽ gϊếŧ cô ấy?!” – Người đàn ông gầm nhẹ.
Lục Diêu cảm giác được sự đau đớn, cảm giác được mặt mình bị con dao nhỏ rạch đâm đau đớn không ngừng, có người hủy hoại khuôn mặt của cô đến mức máu me đầm đìa!
Sự đau đớn sắc bén lan khắp toàn thân, thậm chí cô còn cảm nhận được cơ thể của mình bị kéo đi, kéo đi, sau đó……
“A –” Lục Diêu hét lên một tiếng nhỏ, mở to mắt, lại phát hiện mình đang ngủ ở trên giường, quần áo đã được thay thành một cái áo ngủ rộng thùng thình. Cô nhớ rõ tầm 3 giờ chiều nay, sau khi thẩm vấn xong cô đi cùng xe với Lâm Kê trở về, sau đó cô đang ngủ
Mà đôi mắt màu hổ phách trong veo của Lâm Kê chăm chú nhìn cô. Phía sau anh có một tấm ảnh chụp trên tường.
Ở trong tấm ảnh ấy, hai chân Lục Diêu quắp chặt thắt lưng của Lâm Kê, gót chân cọ vào cơ bụng ẩn trong chiếc áo sơ mi trắng, hai tay ôm lấy cổ của anh, cả nửa người dán trên lưng, đầu đặt trên hõm vai anh, kề sát vào đầu anh.
Cô cười ngọt ngào, đuôi mắt hơi cong tạo thành một vòng cung trung xinh đẹp toát lên vẻ trong trẻo nhưng không kém phần quyến rũ. .
Còn Lâm Kê lại nghiêm mặt lạnh lùng, bày ra vẻ chán ghét, tựa như rất ghét chụp hình, nhưng khóe miệng rõ ràng lại mang theo vẻ dịu dàng.