Thập Niên 70: Hiệp Nghị Dưỡng Oa

Chương 20: Thỏa Thuận Nuôi Con

nhóm dịch: bánh bao

Tô Anh cảm thấy cuộc xem mắt hôm nay sẽ thất bại, cô định đưa đứa nhỏ về trước.

Hàn Cảnh Viễn đột nhiên nghiêng đầu hỏi một câu, “Đồng chí Tô, thỏa thuận nuôi con sao?”

Tô Anh quay đầu nhìn anh một cái, trên mặt anh tuấn của đối phương lộ ra vẻ nghiêm túc, không giống như nói giỡn.

Cô nghi ngờ hỏi: “Anh cũng có con cơ à?”

Hàn Cảnh Viễn gật đầu, “Hai bé.”

Tô Anh cảm thấy chuyện đó có thể, hơn nữa người đàn ông này có nhan sắc cao, độ cao, vượt qua yêu cầu cơ bản của cô.

Thế là cả hai quyết định xem mắt nhau.

Tô Anh lại trở lại nhã gian lầu hai, đây là căn phòng vừa rồi ở cách vách lão Đinh, lúc cô và Hàn Cảnh Viễn đi ngang qua, còn nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, lão Đinh đang gặp mặt một cô gái khác.

Sau khi ngồi xuống, Tô Anh nói với Hàn Cảnh Viễn tình huống của mình.

“Lúc trước tôi bởi vì tuổi tác không đủ lấy giấy chứng nhận, nên chỉ chỉ tổ chức tiệc với chồng cũ, nhưng thân thích bằng hữu ở quê đều cho rằng chúng tôi chính là vợ chồng, cho nên sau khi tách khỏi chồng cũ tôi không muốn trở về, muốn ở lại Nam Đảo, nơi đây ít lời đồn đãi, có lợi để bọn trẻ trưởng thành.”

“Tri Nam là em trai ruột của chồng cũ tôi, lúc anh trai cậu bé ra nước ngoài bé mới bốn tuổi, mấy năm nay đều là tôi nuôi lớn, cho nên coi em ấy như em trai ruột, Xán Xán là con gái của tôi, tôi và chồng cũ đã thỏa thuận xong, anh ấy bỏ tiền cấp dưỡng, hai đứa nhỏ này đều do tôi nuôi.”

“Cha mẹ tôi đã qua đời, hiện tại tôi có thể tự mình việc hôn nhân đại sự, đúng rồi, tôi còn mất trí nhớ, cuộc sống hàng ngày không thành vấn đề, nhưng không nhớ được những người trước kia và mọi chuyện, em trai tôi nói, trước kia tôi là thợ cắt rau ở nhà hàng Trung Quốc khách sạn Hữu Nghị, tay nghề dùng đao không tệ, nấu cơm cũng được, sau khi kết hôn còn có thể tìm được một công việc.”

Hàn Cảnh Viễn thân thiện mỉm cười với hai đứa nhỏ đối diện, cảm thấy vẻ mặt lạnh lùng của mình không tốt lắm, sợ dọa hai đứa nhỏ.

Anh cảm thấy mình cố gắng, bình thường anh không có quá nhiều cảm xúc, có thể cười rộ lên cũng rất cứng ngắc.

Trong thực tế, khi anh mỉm cười, nụ cười ấy thật sự rất ấm áp.

Tô Anh cảm thấy người đàn ông đối diện đủ vui mắt, cho dù là thỏa thuận nuôi con, thì nhìn khuôn mặt này của anh cũng đủ hời.

Cố Tri Nam thẳng lưng, hình như sợ bị ghét bỏ, dù sao vừa rồi ở bên chú Đinh kia, nếu như không có cậu bé và Xán Xán, thì cậu bé cảm thấy có thể thành công.

Nhưng cậu bé cũng cảm thấy nếu chú Đinh làm anh rể, hình như có chút không được tự nhiên, còn không thích hợp bằng anh trai trước mắt này.

Nhóc con không biết liệu anh có ghét cậu bé và Xán Xán hay không.

Tô Anh vỗ vỗ lưng nhóc con, nói với Hàn Cảnh Viễn: “Tình huống chính là tình huống như vậy, giờ nói tình huống của anh đi.”