Thập Niên 70: Hiệp Nghị Dưỡng Oa

Chương 19: Anh Tôi Giống Nhau

nhóm dịch: bánh bao

Lúc này bỗng dưng bắt gặp người đàn ông dưới lầu hai, không ngờ lại là đồng chí hôm qua giúp cô mua vé xe buýt.

Anh vẫn mặc quân phục, gương mặt tuấn tú kia lập tức chấn nhϊếp tất cả nam nữ khác trong đại thính đường.

Lúc Hàn Cảnh Viễn nhìn thấy Tô Anh, chính anh cũng đứng ở đầu cầu thang.

Tô Anh nghĩ đến Xán Xán nói muốn tìm một người cha mới đẹp hơn cha cũ, cô mới không nhịn được mỉm cười.

Nụ cười này, người đàn ông vốn dồn dập không dám tiến lên, lấy dũng khí đi tới.

Hàn Cảnh Viễn đi tới chào hỏi Tô Anh, “Xin chào, đồng chí Tô.”

Tô Anh thầm nghĩ chẳng lẽ đây là đối tượng xem mắt thay thế mà chủ nhiệm Kiều giới thiệu cho cô?

Nếu không sao người ta lại biết tên của cô chứ.

Nghĩ đến việc còn nợ anh ba đồng, Tô Anh lấy tiền ra trả lại cho anh, “Vừa vặn khéo trả tiền vé xe hôm qua.”

Hàn Cảnh Viễn bật cười, “Ba đồng mà thôi, không cần tính toán.”

“Sao có thể không tính được chứ, một đồng thì cũng phải trả, anh cứ cầm đi.”

Trong lòng bàn tay Tô Anh đặt ba đồng xu, làm nổi bật lòng bàn tay trắng nõn của cô.

Ngón tay Hàn Cảnh Viễn không nghe sai khiến, anh nhặt hai ba lần mới nhặt được ba đồng xu từ lòng bàn tay Tô Anh.

Vành tai anh đã đỏ bừng từ lâu, anh khẽ cụp mắt, hỏi: “Cô đi xem mắt... suôn sẻ không?”

“Không suôn sẻ lắm, người ta chướng mắt tôi.”

“Sao có thể?”

Hàn Cảnh Viễn kinh ngạc, đầu óc lão Đinh có vấn đề à.

“Đối phương chính là chướng mắt tôi, hơn nữa đám đàn ông trong đại sảnh này cũng đều chướng mắt tôi, anh xem đâu có ai tới chủ động bắt chuyện với tôi, có thể là bởi vì tôi dẫn theo hai đứa nhỏ.”

Chắc chắn không phải nguyên nhân này, Hàn Cảnh Viễn nghĩ, là tất cả mọi người thấy ngại tiến đến, cảm thấy Tô Anh sẽ không coi trọng bọn họ.

Ngay cả chính anh cũng nghĩ như vậy.

Cho nên câu hỏi có muốn xem mắt hay không bị kẹt trong cổ họng anh mãi, nói không nên lời.

......

Bầu không khí bỗng dưng ngưng đọng lại, hai người đứng có chút xấu hổ, hơn nữa Hàn Cảnh Viễn còn không chịu đi.

Tô Anh chỉ có thể chủ động hỏi: “Anh cũng không thuận lợi à?”

“Ừm, đợi một hồi không thấy ai đến cả.” Hàn Cảnh Viễn trả lời thành thật.

Tô Anh nghĩ thầm, vậy anh bị người ta cho leo cây rồi.

Có thể lên lầu hai nhã gian xem mắt, thì đều là người trung gian trước đó dắt qua cầu nối, thế mà bây giờ còn không thành, vậy chứng tỏ không có duyên phận rồi.

Tựa như cô và đồng chí Đinh Sùng kia, cưỡng cầu không được.

Tô Anh có chút suy sụp, quan điểm hẹn hò của thế giới này thật sự không giống với kiếp trước, dung mạo quá đẹp lại trở thành vật cản.

Nếu có thể thỏa thuận hôn nhân thì tốt rồi, không cần phải làm nghĩa vụ vợ chồng.

Tốt hơn là có một thỏa thuận nuôi con.

Có điều loại chuyện tốt này chỉ có thể ngẫm nghĩ ở trong lòng, xác suất lớn là không gặp được.

Nhất là người đàn ông khí chất lạnh lùng đứng bên cạnh cô kia, những đồng chí nam lúc trước thỉnh thoảng nhìn cô một cái, lúc này ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.